Thái Giám Dỏm: Ta Chính Là Đại Minh Cửu Thiên Tuế

Chương 798: Không thu được làm đệ tử, vậy chỉ thu sảng khoái đồ tôn!

Chương 798: Không thu được làm đệ tử, vậy thì chỉ thu đồ tôn sảng khoái!
Nga Hồ Thư Viện.
Khi luồng ánh sáng nhạt đầu tiên của buổi sớm chiếu xuống, cả thư viện dường như cũng tỉnh giấc từ trong cơn ngủ mê, chim hót líu lo trong núi sâu, sương sớm mờ ảo, một cảnh tượng tĩnh mịch, thanh thản.
Dương Phàm có chút quen thuộc đi trên đường.
Dù sao lần trước đã từng tới, những chuyện khác có thể hắn không nhớ rõ.
Nhưng con đường này thì hắn chắc chắn nhớ rõ.
Hát hát hát!
Tuy thời gian còn sớm, nhưng trên thao trường của thư viện đã có không ít học sinh bắt đầu luyện võ, rèn luyện khí huyết, mồ hôi vương trên mình lấp lánh ánh vàng khi ánh nắng chiếu vào.
Còn từ phía các lớp học thì vọng lại tiếng đọc sách rõ ràng.
Phải nói, về phát triển toàn diện thì Nga Hồ Thư Viện làm rất tốt.
Dương Phàm đang đi thì có gia nhân bước nhanh đến tìm: "Dương công tử, viện trưởng mời."
"Dẫn đường!"
Rất nhanh, Dương Phàm đã tới viện tử thường ngày Lục Trì ở.
Chính sảnh.
Giống như đại sảnh tụ nghĩa của sơn trại thời xưa.
Chủ vị ở trên, bên trái và phải có hai dãy ghế.
Lúc này, Lục Trì ngồi trên chủ vị, dáng người oai vệ, chiếc áo choàng rộng thùng thình ban đầu được nâng cao, làm lộ ra những múi cơ bắp cuồn cuộn như mãng xà.
"Gặp qua viện trưởng!"
Dương Phàm đứng giữa sảnh, hơi thi lễ.
"Nào có nhiều lễ nghi phiền phức như vậy, đều là người một nhà, bỏ đi, bỏ đi."
Lục Trì tươi cười nhìn hắn, chỉ vào vị trí đầu tiên bên tay trái rồi nói: "Ngươi đến vừa kịp, ngồi xuống trước đã!"
"Đa tạ viện trưởng."
Dương Phàm quay đầu nhìn chỗ ngồi, rồi ngồi xuống.
Lục Trì ngồi trên chủ vị thưởng trà, nhất thời, trong đại sảnh có vẻ hơi yên tĩnh.
Nhưng rất nhanh, các vị đại nho và mấy vị văn tông trong thư viện cũng tới, bọn họ vừa vào thì đã thấy Dương Phàm đang ngồi ở vị trí đầu tiên bên tay trái!
"Ừm?"
Một số người trong nhóm theo bản năng trao đổi ánh mắt.
Dù sao, Đại Minh triều theo cổ lễ, có truyền thống "tả tôn hữu ti", người thanh niên không biết từ đâu đến này, đột nhiên chiếm vị trí đó, sao có thể không làm bọn họ kinh ngạc?
Bọn họ mang nghi hoặc trong lòng, nhưng vẫn làm theo lệ bái kiến Lục Trì.
Lục Trì phất tay, bảo mọi người ngồi xuống.
Nhưng vì Dương Phàm chiếm vị trí đầu tiên bên trái, những người khác chỉ có thể lùi lại một vị.
Đương nhiên, Vương Viễn Sơn đang ngồi ở chỗ khuất thì lại nhận ra Dương Phàm.
"Dương Lâm, lại là hắn!"
Dù sao, trước đó hắn còn thu của đối phương hơn một vạn lượng bạc tiền nhập môn mà!
Lúc trước Lục Trì đã từng nói, đối phương vậy mà đã đạt tới thành tựu đại nho thâm niên, trong lời nói còn tán thưởng không ngớt.
Lúc này đối phương đột nhiên xuất hiện ở trong thư viện, còn chiếm cứ vị trí tôn quý, hẳn là được Lục Trì coi trọng và đề bạt, muốn một bước lên trời rồi!
Vương Viễn Sơn có chút bất an, nhớ đến số tiền riêng không còn nhiều sau vụ trộm trước, hắn nghiến răng.
"Xem ra, mình lần này là phải chảy máu rồi. . ."
Bất kể là vì xóa bỏ hiểu lầm trước kia, hay là để nịnh bợ đối phương, số tiền này đều phải chi ra.
Mọi người ngồi xuống.
Lục Trì nhìn vẻ mặt đám người thỉnh thoảng liếc về phía Dương Phàm, mỉm cười nói: "Đây chính là Dương Lâm mà lão phu từng nhắc với các ngươi!"
"Thì ra hắn chính là Dương Lâm!"
"Quả nhiên còn trẻ quá, nhưng, theo viện trưởng nói, người này vậy mà là một đại nho thâm niên? Thật đáng kinh ngạc!"
". . ."
Mọi người không nhịn được lên tiếng bàn tán, khi nhìn Dương Phàm thì ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc.
Nhưng cho dù vậy thì cũng không nên để đối phương ngồi ở vị trí tôn quý này chứ!
Tuy có câu "Đạt giả vi tiên", nhưng dù sao thì trong những trường hợp lớn vẫn cần phải giảng theo thứ bậc, tuổi tác!
Mà lúc này, Lục Trì lại ho nhẹ một tiếng.
"Dương Lâm không phải đại nho thâm niên! Mà hắn, vào hôm trước, đã thành tựu văn tông rồi!"
Văn tông!
Hai chữ giống như núi cao ập xuống, làm cho tất cả những người ở đây đều không khỏi ngưng thở!
Văn tông, còn được gọi là "bách thế văn tông", có ý nghĩa là có thể truyền lại cho đời sau!
Nếu là một đại nho bình thường, theo thời gian trôi qua, có thể sẽ dần dần mất danh tiếng, bị người đời quên lãng, nhưng văn tông lại khác, kinh điển của bọn họ thường có thể trường tồn qua thời gian, thiên cổ lưu truyền!
Không ai ngờ rằng, đối phương lại đạt đến trình độ như vậy!
Hơn nữa, đối phương trông tuổi không quá đôi mươi, tiềm năng trong tương lai, chỉ cần nghĩ đến cũng khiến người ta thấy rùng mình, kém nhất chỉ sợ cũng là một Bán Thánh trong tương lai!
Thảo nào Lục Trì lại coi trọng người này đến vậy!
Lục Trì vui vẻ nhìn phản ứng của đám người, mỉm cười giới thiệu cho Dương Phàm những người trong sảnh.
Đầu tiên giới thiệu ba vị văn tông.
Trần Cụ Công.
Hoàng Duyên Thọ.
Trương Khiến Võ.
Bọn họ đều cơ bản đạt được văn tông nhờ học tâm, đều là người tài đức vẹn toàn, thậm chí đã từng có kinh nghiệm chính sự ở triều đình hoặc địa phương, giáo hóa một phương.
Tiếp theo là các vị đại nho, cũng đều là những người uyên bác.
Đối mặt với Dương Phàm, thái độ của mọi người cũng có phần thân mật.
"Hình như không có ai theo lý học?"
Dương Phàm thầm nghĩ.
Nga Hồ Thư Viện có lý học, điều này không có gì nghi ngờ.
Nhưng hôm nay thấy thì chủ yếu là người theo học tâm, Dương Phàm âm thầm suy đoán, xem ra nội bộ thư viện không bình lặng như mình đoán.
Đương nhiên, với phong cách làm việc của Lục Trì từ trước đến nay, phái lý học còn bao nhiêu người, có lẽ thật khó mà nói.
Khi giới thiệu các đại nho, đương nhiên tới lượt Vương Viễn Sơn ở trong đám người.
Dương Phàm cười gật đầu với hắn: "Ta có thể vào được Nga Hồ Thư Viện, cũng là nhờ núi xa tiên sinh, câu nói 'thư viện là ngôi nhà thứ hai của ta' của tiên sinh lúc đó vẫn còn mới mẻ trong trí nhớ ta."
"Không dám, không dám!"
Vương Viễn Sơn vội khoát tay, trong lòng có chút sợ hãi.
Mặc dù đối phương đang mỉm cười, nhưng hắn cảm thấy lời nói của đối phương có ý khác, thế là cố nén đau lòng, âm thầm quyết định sẽ tăng gấp đôi số tiền hối lộ.
Lục Trì giới thiệu xong một lượt, cười hỏi: "Dương Lâm, ngươi cảm thấy Nga Hồ Thư Viện ta thế nào?"
"Quả nhiên không hổ là thư viện số một phương nam! Hơn nữa, có viện trưởng dẫn đầu, ta tin rằng Nga Hồ Thư Viện tương lai chắc chắn sẽ có tiền đồ rộng lớn và huy hoàng hơn nữa!"
Dương Phàm mở miệng ca ngợi.
Lục Trì cũng rất vui vẻ, sau khi cho thấy thực lực thư viện, ông ta liền nói ra mục đích lần này.
"Dương Lâm, ngươi một mực tự học bên ngoài mà có thể thành văn tông, điều đó đã vượt quá dự tính của lão phu! Nhưng mà, khi đạt đến văn tông thì cần phải truyền bá kinh điển của bản thân, mở rộng ảnh hưởng đến giới văn học, thường thường không chỉ tính toán cho sự tích lũy của bản thân, mà là thực lực của cả học phái! "
"Lão phu coi trọng ngươi, cố ý thu ngươi làm đệ tử nhập thất, ngươi thấy thế nào?"
Lục Trì lộ ra nụ cười hiền hòa.
"Hả!"
Dương Phàm lộ vẻ khó xử.
Đang là người đưa tiễn của ta mà, làm sao có thể đột nhiên muốn ta bái ngươi làm thầy chứ?
Còn những người khác thì vốn cho rằng Dương Phàm sẽ lập tức đồng ý, ai ngờ đối phương lại không như vậy, trong lòng mọi người đều chìm xuống, cùng nhau lén nhìn Lục Trì.
Quả nhiên, sắc mặt Lục Trì tối sầm lại, trầm giọng hỏi: "Dương Lâm, chẳng lẽ ngươi có nỗi khó nói gì sao?"
Nghĩ ông đường đường là một Bán Thánh, là tấm gương của giới văn nhân, chủ động mở miệng thu ngươi làm đồ đệ, lẽ ra ngươi nên cúi đầu bái ngay chứ, còn gì mà phải do dự!
Nhưng mà, Dương Phàm lại thở dài: "Ý tốt của viện trưởng, Dương Lâm xin nhận, nhưng ta đã bái sư trước đó rồi."
"Bái sư?"
Lục Trì cau mày, giọng điệu có chút lạnh lẽo, "Ngươi bái ai làm sư?"
Mặc kệ đối phương là ai, dám cướp đệ tử của ông ta, ông ta dám đến tìm và đánh cho đối phương phải bái Lục mỗ nhân làm sư phụ!
Dương Lâm, ông ta nhất định phải có được!
Không thu được làm đệ tử, vậy thì chỉ thu đồ tôn sảng khoái!
Bạn cần đăng nhập để bình luận