Thái Giám Dỏm: Ta Chính Là Đại Minh Cửu Thiên Tuế

Chương 81: Tiểu Phàm Tử, phải vào nhà máy không?

Chương 81: Tiểu Phàm tử, có muốn vào Đông xưởng không?
Trong tĩnh thất.
Trần Phi nương nương đứng ở bên cạnh, nhìn Dương Phàm nói: "Bắt đầu đi, bản cung vẫn chưa từng được thấy bộ dạng chân chính của thượng cổ Ngũ Hình kiếm, lần này lại có cơ hội kiến thức rồi."
Dương Phàm gật đầu, hít sâu một hơi, cầm trường kiếm trong tay.
Thanh đoản kiếm dài một xích, ánh bạc lấp lánh, sát khí nghiêm nghị, Dương Phàm nhớ lại chiêu thức thượng cổ Ngũ Hình kiếm trong đầu, trong nháy mắt, một kiếm đâm ra.
Tựa như sao băng xẹt qua trời, linh dương móc sừng, căn bản không thể tìm ra dấu vết của kiếm.
Mà theo kiếm quang chiếu tới, một mùi rỉ sắt và dung nham trong nháy mắt tràn ngập ra, hình ngục thâm nghiêm, trừng phạt kẻ ác trừ hung, dữ dằn vô cùng!
Mặc! Nhị! Ngoạt! Cung! Tử hình!
Liên tiếp năm đại hình thi triển ra, mỗi một chiêu đều có rất nhiều biến hóa, điểm chung duy nhất chính là ý sát phạt của hình ngục sắc bén thâm nghiêm, cơ hồ đập vào mặt.
Khiến lòng người đều vì đó thất thủ.
"Thật nặng uy nghiêm, thật nặng sát cơ hình ngục!"
Dù là Trần Phi nương nương có đạo pháp tu vi đã hoàn thành lần thứ năm tan đạo, trở thành đạo gia cao công, tinh thần ý chí sớm đã tôi luyện cực mạnh, vẫn cảm nhận được áp lực cực lớn.
Bởi vì thượng cổ Ngũ Hình kiếm này đại diện cho sự nghiêm khắc của chuẩn mực, sự khốc liệt của hình ngục, là trực chỉ cái ác trong lòng người, chỉ cần trong lòng có ác, liền sẽ bị khắc chế.
"Không hổ là kiếm thuật sát phạt hình ngục đệ nhất, quả nhiên là không tầm thường."
Trần Phi nương nương cảm thán một tiếng.
Đáng tiếc, kiếm pháp dễ tìm, chân ý khó cầu.
Không có Bệ Ngạn chân linh dung hợp, dù là học xong bộ kiếm pháp này, cũng căn bản không có cỗ lực lượng chấn nhiếp lòng người này.
Mà trong tĩnh thất, Dương Phàm hoàn toàn đắm chìm trong kiếm pháp, trước đó chỉ lấy quyền thay kiếm để diễn luyện, luôn cảm thấy thiếu hụt thứ gì đó, bây giờ cầm kiếm trong tay, mới biết lợi hại của kiếm đạo!
Ngân bạch cốt kiếm trong tay hắn hóa thành một dải lụa màu bạc, một kiếm so với một kiếm tàn nhẫn, một kiếm so với một kiếm hung mãnh, mỗi một kiếm đều có lực sát thương càng mạnh so với kiếm trước.
Trong thời gian ngắn ngủi nửa canh giờ, Dương Phàm đã cảm thấy sự lĩnh ngộ thượng cổ Ngũ Hình kiếm trước đó hoàn toàn bị hắn nắm giữ, thậm chí đã đạt đến cảnh giới tiểu thành.
Trần Phi nương nương thấy cảnh này, càng lộ vẻ hài lòng: "Tiểu Phàm tử, không ngờ ngươi lại nhanh như vậy đã nắm giữ môn thượng cổ Ngũ Hình kiếm này đến mức này, đợi một thời gian nữa, nhất định có thể dùng kiếm này gây dựng uy danh."
"Đây hết thảy đều do nương nương ban tặng."
Dương Phàm nghiêm mặt nói.
"Thật là cái miệng nhỏ biết nói chuyện."
Trần Phi nương nương nghe vậy, không nhịn được khẽ cười một tiếng, chậm rãi đi tới trước mặt Dương Phàm, đưa tay lên má hắn bóp một cái.
"Thật đúng là biết dỗ cho bản cung vui vẻ!"
Thiếu niên lang da dẻ non mịn, khuôn mặt thanh tú, nhất là thiên phú võ đạo rất tốt, tâm chí cũng có chút thành thục, đối với nàng cũng rất trung thành.
Thật khiến cho người càng nhìn càng thích.
Dương Phàm cúi đầu không nói, cảm nhận được nhiệt độ từ ngọc thủ đang đặt trên mặt mình, ngón tay ngọc trắng nõn tinh tế tỉ mỉ như tơ lụa, mơ hồ mang theo ý lạnh thấm vào ruột gan.
Lại nghe hương thơm trên người Trần Phi nương nương ở ngay gần, khiến cho lòng Dương Phàm đều có chút rung động.
Mà ngay lúc này, hắn lại đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Đúng rồi, không biết nương nương hôm nay có phải đã đến phòng của ta hay không?"
Lời này vừa nói ra, bàn tay Trần Phi nương nương đang vuốt má Dương Phàm hơi cứng lại, trong đầu không thể kìm được nhớ tới cái bình dưới giường của Dương Phàm.
Trong rượu ngâm con vật to lớn kia.
Vẻ dữ tợn gần như không tương xứng với vẻ thanh tú của Dương Phàm.
Ánh mắt Trần Phi nương nương có chút phiêu hốt nhìn Dương Phàm, theo bản năng thu tay ngọc về, nhìn vẻ hơi hoang mang của Dương Phàm, nàng không khỏi có chút xấu hổ.
"Bản cung đến phòng ngươi làm gì! Tên tiểu Phàm tử nhà ngươi, xem ra ngươi thật là gan lớn, bây giờ lại ngay cả bản cung cũng dám trêu ghẹo rồi!""Không dám!"
Dương Phàm biến sắc.
Sợ lại chọc giận Trần Phi nương nương trước mắt.
"Tin rằng ngươi cũng không có lá gan này, tốt, chúng ta ra ngoài thôi! Ở đây có chút ngột ngạt, bản cung có chút nóng!" Trần Phi nương nương cất bước liền hướng ra ngoài đi.
Cũng không biết có thật sự là nóng hay không, mà trên gương mặt tuyệt mỹ của nàng mơ hồ lộ ra một tia ửng hồng, giống như ráng mây rực rỡ.
Dương Phàm không khỏi nhìn thêm.
Nào ngờ Trần Phi nương nương lại càng đi nhanh hơn, trực tiếp bỏ hắn lại phía sau.
Dương Phàm có chút không rõ.
Không đến thì không đến, sao lại đến mức tức giận như vậy, bất quá, mùi hương lưu lại trong phòng của mình quả thực giống với mùi trên người Trần Phi nương nương!
Chẳng lẽ là mình nhớ lầm rồi?
Hắn lắc đầu, đem thanh cốt kiếm cắm trở lại vào vỏ da, cài bên cạnh bắp chân như thái giám, dùng dây vải trên vỏ kiếm buộc chặt.
Nếu lúc khẩn cấp, có thể lập tức rút kiếm ra.
Từ tĩnh thất bước ra, Trần Phi nương nương đã ngồi uống trà bên bàn, thần sắc cũng khôi phục bình tĩnh, chiếc quạt nhỏ Khinh La trong tay thỉnh thoảng phe phẩy hai lần.
Dương Phàm thấy vậy, yên lặng đứng sau lưng Trần Phi nương nương bên cạnh tường.
Giống như một pho tượng trầm mặc.
Trần Phi nương nương liếc nhìn hắn một cái, đáy mắt xẹt qua một vòng hài lòng, vừa định nói chuyện, thì bên ngoài có một tiểu thái giám bước nhanh đi tới bẩm báo: "Bẩm nương nương, có một vị Đào công công của Đông Xưởng đến cầu kiến, nói có chuyện quan trọng bẩm báo."
"Đào công công?"
Trong đầu Dương Phàm người đầu tiên nghĩ tới chính là Đào Anh.
Không còn cách nào, ai bảo hắn chỉ biết một người họ Đào này, hơn nữa còn ở Đông xưởng.
"Truyền cho hắn vào đi."
Trần Phi nương nương thần sắc không thay đổi, khoát tay chặn lại, tiểu thái giám kia liền lui xuống, không bao lâu, quả nhiên là Đào Anh từ bên ngoài đi vào.
"Tham kiến Trần Phi nương nương."
Đào Anh quy củ hành lễ vấn an.
"Đứng lên đi, không biết Trường Thanh cung của bản cung, làm sao lại đưa được Đào chấp sự đến đây?" Trần Phi nương nương cầm quạt nhỏ Khinh La trong tay, thản nhiên nói.
Đào Anh làm bộ như không nghe ra sự lãnh đạm trong lời nói của Trần Phi nương nương, mặt không đổi sắc nói: "Lại có một chuyện muốn bẩm báo Trần Phi nương nương."
"Ồ?"
Trần Phi nương nương nhướn mày, nói: "Không biết là chuyện gì?"
Đào Anh nhìn hai bên một chút, không nói lời nào.
Trần Phi nương nương nhìn Đào Anh một chút, phất tay lui đám người trong cung, ngay lúc Dương Phàm cũng định đi xuống, lại bị nàng ngăn lại.
"Tiểu Phàm tử, ngươi cứ hầu hạ ở bên cạnh bản cung."
"Vâng, nương nương."
Dương Phàm đứng tại chỗ.
Đào Anh nhìn Dương Phàm thật sâu một cái, lúc này mới nhìn về phía Trần Phi nương nương nói: "Hôm qua nhà ta đi ngang qua phủ Trần vương, vô tình thấy Thập Tam hoàng tử phái thị nữ đóng vai theo bộ dạng của ngài, dùng hình tượng con lừa gỗ, trong lời nói mơ hồ đối với ngài có sự bất mãn và hận ý sâu sắc, mong rằng Trần Phi nương nương cẩn thận một chút."
Trần Phi nương nương nghe vậy, đáy mắt sát cơ lóe lên rồi biến mất, thần thái vẫn bình tĩnh như trước: "Đều nói Đông xưởng giám sát thiên hạ, gần như không có chuyện gì mà Đông xưởng không biết, xem ra lời này quả nhiên không sai."
"Nương nương quá khen, nhà ta chỉ là vừa lúc gặp được, nghe thấy một vài điều mà thôi, nghĩ tới nghĩ lui vẫn nên cáo tri nương nương mới thỏa đáng."
"Vậy đa tạ Đào công công, việc này bản cung ghi nhớ."
Trần Phi nương nương vừa dứt lời, Đào Anh nở nụ cười nhạt, dường như đã đạt được mục đích, thế là rất nhanh liền xin cáo lui.
"Tiểu Phàm tử, ngươi thay bản cung tiễn Đào công công." Trần Phi nương nương phân phó.
"Vâng, nương nương."
Dương Phàm đáp lời, mang Đào Anh ra khỏi cung, ngay lúc hắn định quay người lại, đột nhiên, Đào Anh vậy mà chủ động ngăn cản hắn.
"Chậm đã!"
"Ừm?"
Dương Phàm nhướn mày, nghi hoặc nhìn Đào Anh.
"Không tệ, không tệ. . ."
Đào Anh lại bắt đầu đánh giá Dương Phàm từ trên xuống dưới, trong ánh mắt không chút nào che giấu sự hứng thú đối với Dương Phàm.
Thẳng đến khi Dương Phàm thấy trán toát ra một vệt hắc tuyến, sắp rút kiếm chém người, Đào Anh mới mỉm cười, nói: "Tiểu Phàm tử, có hứng thú gia nhập Đông Xưởng không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận