Thái Giám Dỏm: Ta Chính Là Đại Minh Cửu Thiên Tuế

Chương 1703: Đa Nhĩ Cổn hạnh phúc phiền não!

Chương 1703: Đa Nhĩ Cổn hạnh phúc phiền não!
“Đúng thật là trước khi mất có để lại chiếu thư.”
Có Phạm tiên sinh dẫn đầu tán thành, những người khác cũng rục rịch gật đầu theo.
Thậm chí Hoàng Thái Cực, cũng không cách nào nhìn ra dấu vết ngụy tạo trong chiếu thư, nhưng câu chữ cùng lí do thoái thác của chiếu thư này... Rõ ràng là giống y hệt với phần chiếu thư hắn đang ngụy tạo kia!
Kết luận này khiến trong lòng hắn lại càng tức điên lên, lại thêm giận dữ. Mà lời xác nhận chắc như đinh đóng cột của Phạm tiên sinh càng khiến trong lòng hắn kinh sợ. Từ sau trận chiến Ninh Viễn, hắn đã ẩn ẩn phát hiện vị thần tử trung thành này có chút khác thường, giờ xem ra, e rằng thật sự là đã có ý khác rồi...
"Trở thành Đại Hãn, ta coi như thật đã biến thành người cô đơn sao?"
Minh ngộ này khiến Hoàng Thái Cực có chút hoảng hốt.
"Hoàng Thái Cực?"
Mà lúc này, Dương Phàm cũng lên tiếng lần nữa: "Ngươi còn có ý kiến gì khác không?"
"..."
Hoàng Thái Cực giật mình, đột nhiên từ trong hoảng hốt hoàn hồn, liền thấy ánh mắt mọi người đều tập trung cả vào người mình. Trong nhất thời, hắn cũng cảm thấy có chút áp lực.
“Đại Hãn... Trên đời làm gì có ai bị ép làm Đại Hãn? Ta đã đem hết toàn lực, không tiếc bán rẻ lợi ích Đại Thanh để có được Hãn vị, giờ trên đầu lại tự dưng thêm ra một ông bố sống, thế thì coi là Đại Hãn gì nữa!" Sắc mặt hắn kịch liệt biến ảo, suy nghĩ lại càng thêm kiên định: "Đây căn bản là trò lừa! Ta Hoàng Thái Cực dù chết, dù là từ trên đỉnh Kim trướng nhảy xuống, cũng tuyệt đối không nhận sự vũ nhục này!”
Nhưng mà lúc này, Dương Phàm lại chậm rãi đứng dậy, long khí thanh long khổng lồ như muốn xông lên trời cao, chiếm cứ mái vòm đại điện phía trên, uy nghiêm hung dữ, vĩ đại kinh người!
“Vẫn là nói, Hoàng Thái Cực ngươi không chấp nhận chiếu thư này, không muốn tuân theo di chúc của Hãn Vương trước khi mất?”
Hai mắt Dương Phàm phảng phất như hòa cùng với thanh long, ánh mắt bình tĩnh rơi vào người Hoàng Thái Cực, tựa hồ hắn mà nói ra một chữ “không” thôi, sẽ bị vị thúc phụ đại nhân này ra tay thanh lý môn hộ ngay!
Im lặng như tờ!
Toàn trường nghiêm nghị!
Quần thần trên điện đều cúi đầu.
Bất quá, từ vẻ mặt của bọn họ, Hoàng Thái Cực đã nhận ra, ngoại trừ Phạm tiên sinh và vài người khác, những người còn lại gần như đều là người ủng hộ phe đối phương!
"Việc nghị hòa hủy thanh danh ta, khiến quần thần cùng nội bộ ta lục đục, lại mượn chuyện di chiếu một lần triệt để dẫn phát, ép ta phải lựa chọn... Thủ Nhĩ Cáp Tề, ngươi quả thật độc ác!" Hoàng Thái Cực trong lòng bản năng lạnh buốt.
Tuy rằng hắn cũng định mượn danh Minh Hoàng sắc phong Hãn vị để uy hiếp đám triều thần, nhân cơ hội bình định lại trật tự, nắm quyền triều đình, nhưng cuối cùng vẫn là đánh giá sai phản ứng của vị thúc phụ này! Giờ phút này, hắn cuối cùng ý thức được bản thân tạm thời còn chưa có cách nào dựa vào thực lực và địa vị để đối đầu với vị giám quốc đương triều này!
Thế là, hắn mím môi, cuối cùng gian nan lên tiếng: "Hoàng Thái Cực tuân theo di chiếu của Hãn Vương trước khi mất."
“Nhi thần bái kiến cha nhiếp chính vương.”
Nói xong, hắn liền quỳ xuống lạy Dương Phàm!
Một quốc chủ Đại Thanh đường đường, là Hãn Vương mới qua đời, lại phải quỳ lạy ngay trên điện!
Quần thần chứng kiến một màn này, sự chấn động trong lòng cũng không thể diễn tả bằng lời. Mà lúc cúi đầu, long khí thanh long trong người Hoàng Thái Cực đang kịch liệt bành trướng, đối mặt với long khí thanh long đồng nguyên trên người Dương Phàm, đúng là trong nháy mắt suy sụp xuống! Vừa mới thành tựu, long khí thanh long khổng lồ có kích thước siêu việt năm ngàn trượng kia bỗng ầm ầm tan vỡ. Răng rắc! Chỉ trong nháy mắt, long khí thanh long trong người hắn đã teo rút về chỉ còn ngàn trượng, gia trì Hãn vị vừa nhận từ Minh Hoàng đúng là đã bị đánh về nguyên hình!
Cảm giác vừa có được sức mạnh nhưng lại đột ngột biến mất khiến Hoàng Thái Cực cảm thấy không cam lòng, như muốn thổ huyết! Mặt hắn trong nháy mắt trắng bệch!
Ầm!
Mà Dương Phàm cảm nhận được phản ứng của long khí thanh long trong cơ thể, trên mặt không khỏi hiện ra một nụ cười hài lòng. Long khí thanh long trong cơ thể hắn tuy vẫn giữ thân hình vạn trượng, kích thước cũng không có thay đổi. Nhưng thông qua đại triều hội này, trước mặt bao người, tân nhiệm Đại Hãn Hoàng Thái Cực cúi đầu quỳ lạy, đã định ra sự thần phục triệt để, lại tạo ra biến đổi nhỏ về bản chất. Giờ phút này, việc hắn chưởng khống thanh long càng thêm thuận buồm xuôi gió! Thậm chí long khí thanh long trong cơ thể đã chiếm cứ lên bộ xương của hắn, làm bộ xương hắn cũng bắt đầu lột xác, hoàng đạo long khí tựa hồ thấm sâu vào xương tủy, tựa như muốn biến thành hoàng xương!
Hoàng đạo Long khí hợp thể!
Một khi hình thành, đó chính là hoàng xương, cũng có thể gọi là xương rồng!
Chân chính Thủy Đức cực hạn!
"Biến hóa tranh long, quả nhiên như ta đã liệu!"
Dương Phàm thầm cảm thán. Nếu là minh long và thanh long, bản chất của chúng đối địch, cho dù có xác định thần phục, sau này vẫn còn cơ hội xoay chuyển. Thế nhưng, long khí thanh long đồng nguyên, khi ở trong trạng thái triều đình thể chế vững chắc, ngay trước mặt cả triều văn võ quan lại, trên danh nghĩa đã xác định trên dưới chủ tớ thì đó chính là thần phục thật sự!
Long khí chinh phạt, dị cầm tinh sát phù hợp, vẫn còn sơ hở. Nhưng nếu là đồng thuộc thì khó lòng cứu vãn được. Phụ tử, quân thần! Có thể nói, chỉ cần có vị phụ thân nhiếp chính vương hắn ở đây một ngày thì Hoàng Thái Cực đừng mơ có cơ hội xoay người!
Nghĩ đến đây, Dương Phàm cất bước đến bên cạnh Hoàng Thái Cực, hai tay nắm lấy tay đối phương, tươi cười đỡ hắn dậy: “Hoàng Thái Cực, ngươi đã trở thành Đại Hãn, gánh nặng Đại Thanh sau này sẽ đặt lên vai ngươi!”
“Đi theo vi phụ nào!”
Nói xong, hắn trực tiếp kéo Hoàng Thái Cực đi tới chủ vị trên điện, hai tay ấn lên vai, đem hắn ngồi vào vị trí Hãn Vương.
Từ trên cao nhìn xuống, quan sát quần thần! Tầm mắt bao quát cả giang sơn! Đây mới thật sự là tôn vị của một nước chi chủ!
“Quyền uy một mình nắm giữ! Quyền sinh sát trong tay!”
Hoàng Thái Cực nhìn xuống phía dưới, trong đầu chỉ có tám chữ này! Dù nói thế nào, vị trí Hãn Vương này, hắn cuối cùng cũng đã có trong tay. Dù chuyện trên đỉnh đầu có thêm một người cha khiến trong lòng hắn không cam lại phẫn nộ… Thế nhưng nghĩ đến việc vừa mới thành công nắm được Hãn vị, hắn cũng không phải là không thể chấp nhận chuyện đó. Về phần Dương Phàm, hắn nhẹ phất tay, phía sau chủ vị đột nhiên mở rộng ra thêm vài trượng, một tôn vị uy nghiêm hơn chỗ ngồi của Đại Hãn hiện ra. Ghế dựa chạm khắc đoàn long văn cao lớn, ánh vàng rực rỡ, trang trọng nguy nga. Vừa xuất hiện liền thu hút mọi ánh nhìn của người có mặt.
Dương Phàm vẻ mặt nghiêm nghị, chậm rãi tiến lên, ngồi xuống vị trí ghế dựa trang trọng, ánh mắt trực tiếp vượt qua đầu Hoàng Thái Cực, quan sát chúng thần trên điện.
“Thần bái kiến nhiếp chính vương! Bái kiến Đại Hãn!”
Lưu Huyền dẫn đầu bước ra khỏi hàng, hành lễ nói. Quần thần trên điện được nhắc nhở, sắc mặt biến đổi, lập tức cùng nhau tiến lên một bước. “Chúng thần bái kiến nhiếp chính vương! Bái kiến Đại Hãn!”
Âm thanh vang vọng núi kêu biển gầm, vang vọng Kim trướng của Đại Hãn!
Khi triều hội tan, những việc xảy ra trong đại điện cũng nhanh chóng lan truyền ra. Tân Đại Hãn Hoàng Thái Cực chính thức kế vị Đại Thanh, không chỉ được chiếu thư của Nỗ Nhĩ Cáp Xích sắc phong mà còn có sự tứ phong của Hoàng đế Đại Minh, có thể nói là danh chính ngôn thuận! Mà người giám quốc Đại Thanh trước đó là Thư Nhĩ Cáp Tề, cũng nhờ chiếu thư trước khi mất của Hãn Vương, đã thành công tiến thêm một bước, được tân Đại Hãn Hoàng Thái Cực bái làm cha nuôi nhiếp chính vương!
"Cha ta rốt cục đã đạt được ước nguyện, một lần nữa thành Đại Hãn rồi!"
Trong số đó, chỉ có Đa Nhĩ Cổn là có tâm tư phức tạp nhất, đặc biệt là cảm khái, "Thế nhưng cha nuôi ta cũng thành nhiếp chính vương... Về sau ta phải kế thừa vị trí của ai đây!"
Trong lúc nhất thời, hắn lại cảm thấy một nỗi phiền não hạnh phúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận