Thái Giám Dỏm: Ta Chính Là Đại Minh Cửu Thiên Tuế

Chương 1038: Dương mỗ người cái này sóng lại tất thắng!

Chương 1038: Dương mỗ người ván này lại tất thắng!
Gió đêm gào thét.
Xung quanh đại trướng trung tâm trên đỉnh núi, các tướng lĩnh trong lòng đều rét buốt như băng.
Thanh âm của Dương Phàm vẫn bình thản như cũ: “…Hôm nay tạm đến đây thôi, lần sau để ta thấy có người kéo dài uổng công chú ý, lạnh nhạt trút trách nhiệm, di tam tộc! Đừng trách ta không báo trước!”
“Vâng, đại nhân!”
Một đám tướng lĩnh vội vàng cúi người xuống.
“Đều lui ra đi!”
Dương Phàm phất tay, đuổi đám người đi, và chỉ đến lúc này, hắn mới chuyển ánh mắt sang bốn vị quỷ thần cấp Thần Tàng, cùng Vương Văn Trung đang bị đánh đến hôn mê.
Mà trong mắt hắn, rõ ràng phản chiếu một sợi tơ số mệnh hư ảo trên người Vương Văn Trung, đang kết nối đến một khoảng hư không vô định.
"Thật đúng là quen mắt!"
Ánh mắt Dương Phàm lóe lên, đáy mắt mang theo sự trào phúng không hề che giấu.
Xoẹt một tiếng, một tay hắn bỗng nhiên đâm vào trong cơ thể Vương Văn Trung, một lúc sau, một viên thần thông quả dính máu bị Dương Phàm móc ra.
Chính là viên thần thông “Khu Thần” kia!
"Thần thông không tệ!"
Dương Phàm đánh giá viên thần thông quả vừa vào tay, sáng chói như tinh hạch, bên trong có bốn đốm sáng lấp lánh, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng bốn tôn quỷ thần bên trong đốm sáng!
Hơn nữa, đối phương còn chưa thật sự lĩnh ngộ đến mức viên mãn.
Nếu không thì, một khi hoàn thành dung hợp, Dương Phàm cũng không có khả năng thu được viên thần thông quả này.
Mà đã mất đi viên thần thông quả này, khí tức Thần Tàng cấp trên người Vương Văn Trung liền nhanh chóng suy giảm, cho thấy tu vi chân chính của hắn - Thiên Nhân đỉnh phong.
Xem ra, việc Vương Văn Trung có thể dùng sức mạnh cấp bậc Thiên Nhân đỉnh phong khống chế bốn tôn quỷ thần cấp Thần Tàng, chính là đến từ sức mạnh của viên thần thông này!
"Thần thông tuy tốt, nhưng giờ nó là của ta!"
Dương Phàm cũng không thẩm vấn Vương Văn Trung, mà là một bước dẫm lên đầu hắn, “Lần sau nhớ mang đến thần thông quả mới cho ta…”
Sau đó, chân của hắn hơi dùng sức, đầu Vương Văn Trung trong cơn hôn mê lập tức nổ tung thành từng mảnh, máu bắn ra chưa kịp rơi xuống người Dương Phàm đã bị huyết long vờn quanh hắn đốt thành tro bụi!
Sở dĩ làm như thế, thứ nhất là vì thần thông quả, thứ hai đương nhiên là không muốn để lộ thần thông Bổ Thiên của mình.
Dù sao, thực lực đã bại lộ hiện tại đã đủ, nếu hắn còn để người khác thấy sức mạnh giết Vương Văn Trung đến triệt để, sẽ khó tránh khỏi sinh ra chi tiết khác.
Hắn không muốn bị Triệu Khuông Nghĩa để ý tới.
“Còn về bốn người các ngươi…”
Dương Phàm chậm rãi xoay đầu, mắt hơi nheo lại, “Để ta xử lý các ngươi thế nào đây?”
Lúc này, bốn vị quỷ thần đã sớm sợ đến mất hồn mất vía.
Người đã từng chết một lần thường sẽ càng thêm sợ chết, thấy Dương Phàm xử lý các tướng lĩnh kia và sự tàn nhẫn trong thủ đoạn của hắn với Vương Văn Trung, bọn họ đều hoảng loạn.
"Đại nhân tha mạng!"
"Chỉ cần đại nhân giơ cao đánh khẽ, chúng ta nguyện làm chó săn cho đại nhân!"
Bốn vị quỷ thần cấp Thần Tàng không chút do dự cầu xin tha thứ, cái gì là mặt mũi, cái gì là tôn nghiêm, trước cái chết đều là hư ảo!
Bọn họ chỉ muốn sống sót!
Dương Phàm không trực tiếp ra tay diệt bọn họ, tự nhiên là có ý nghĩ của mình, thấy bọn họ thức thời như vậy, trong lòng cũng khá hài lòng, lấy thần thông “Khu Thần” ra, thản nhiên nói: "Tất cả lăn vào bên trong đi!"
“Vâng, chủ nhân!”
“Chủ nhân bảo chúng ta lăn đâu, chúng ta liền lăn đó.”
Bốn vị quỷ thần thuận theo, biến thành bốn đạo thần quang, chui vào viên thần thông quả kia.
Dương Phàm ước lượng viên thần thông quả, trong lòng đã quyết định: “Yêu tâm đã có thần thông Da Người Quỷ Ảnh, vậy viên Khu Thần này để lại cho Thiến Vân. Là một môn thần thông đạo môn, vừa hay có thể cho nàng dùng để hộ thân.”
Nghĩ như vậy, hắn quay người bước vào trong đại trướng trung tâm.
Lúc này Sở Liên Tâm đang ngồi trong đại trướng, vừa rồi quá trình Dương Phàm xử lý đám người, tự nhiên lọt vào mắt nàng, trong lòng tự nhiên vô cùng kích động.
Đây chính là nam nhân của nàng!
Ép quỷ thần, một mình trảm diệt địch đến đánh!
Bất quá, sau khi kích động qua đi, nàng lại không nhịn được lo lắng.
Dù sao Dương Phàm đột ngột lộ ra thực lực mạnh như vậy trước mặt người khác, khó tránh khỏi sẽ có một loại tai họa ngầm nào đó...
"Điện hạ, mọi chuyện đã xử lý xong."
Dương Phàm sau khi đi vào, khuôn mặt vốn băng hàn túc sát bỗng như gió xuân hóa mưa, trở nên nhu hòa.
Bất quá, Sở Liên Tâm đã không để ý kết quả của những chuyện này, nàng giờ chỉ lo lắng Dương Phàm có bị ảnh hưởng hay không, buột miệng nói.
"Ta rất lo lắng cho ngươi!"
Lời này vừa nói ra, mắt Dương Phàm liền sáng lên.
"A!"
Lập tức, mắt hắn khẽ động, đột nhiên ôm ngực, khóe miệng từ từ rỉ ra một tia máu, miễn cưỡng nói: "Chỉ là đám cá tạp nhãi nhép, còn không bị ta để vào lòng!"
"Ngươi bị thương!"
Sở Liên Tâm thấy vậy, không khỏi luống cuống tay chân, vội đến đỡ Dương Phàm, nghĩ cũng phải, nhiều quỷ thần như vậy, còn có bốn tôn quỷ thần cấp Thần Tàng, Dương Phàm có mạnh hơn, cũng không thể nào lông tóc không tổn hại.
Trong lòng nàng vừa ảo não, vừa tự trách, vội vàng chăm sóc Dương Phàm.
Dương Phàm nhìn "Chu Nguyệt Tiên" đang bận trước bận sau trong lòng càng thêm chắc chắn, trong lòng nàng quả nhiên vẫn có ta, ta bất quá nhẹ nhàng thử một chút, liền kiểm tra được tâm ý của nàng!
Còn Sở Liên Tâm lúc này đã hoàn toàn không để ý đến chuyện mình đang giả làm Chu Nguyệt Tiên, và khi nàng nhận ra, cả người nàng đã gần như ở trong lòng Dương Phàm!
Hai cánh tay của đối phương cũng trong lúc bất tri bất giác đặt lên bộ ngực của nàng, làm nàng một trận xoa bóp dẹp tròn.
"A!"
Nàng lập tức kinh hô một tiếng.
Nhìn bộ đồ mình đang mặc có hơi lộn xộn, khuôn mặt lập tức thất sắc, hỏng rồi, nếu để tổn hại danh dự của điện hạ, vậy thì xong!
Đang lúc nàng định thẳng thắn thân phận với Dương Phàm, lại thấy Dương Phàm đột nhiên “a” một tiếng, đứng lên, lộ vẻ mặt tràn đầy tự trách.
Hắn dùng ánh mắt vô cùng chân thành nhìn chăm chú vào nàng, nói: “Điện hạ, đều tại ta, đều là lỗi của ta! Ngài tốt bụng chăm sóc ta, ta lại suýt nữa mạo phạm ngài!”
“Hành vi như vậy, chẳng khác gì cầm thú?”
Khuôn mặt hắn tràn đầy ảo não và áy náy, sức cuốn hút mạnh mẽ khiến Sở Liên Tâm không khỏi động dung, biết mình lúc này thẳng thắn thân phận, chắc chắn sẽ khiến nam nhân của mình khó xử.
"Thôi, ngươi đi đi! Chuyện này coi như chưa từng xảy ra."
Sở Liên Tâm khoát tay áo.
"Vâng, điện hạ."
Dương Phàm khẽ khom người, cố tình bước đi có vẻ khập khiễng rời khỏi đại trướng trung tâm, trong lòng lại đắc ý.
Cảm nhận được hương thơm nhàn nhạt còn vương lại trên đầu ngón tay, vẫn quen thuộc như thế!
Ván này ta chắc thắng!
Hơn nữa, nhìn dáng vẻ đối phương lừa mình dối người, Dương Phàm biết mình đã nắm chắc phần thắng: “Chu Nguyệt Tiên, ngươi trốn không thoát lòng bàn tay của ta!”
Về một bên khác.
Sở Liên Tâm bịch một tiếng nằm lên giường, bộ dáng nội tâm sụp đổ: “Ta thật khó khăn! Nếu để điện hạ biết chuyện này, điện hạ chắc sẽ không nhịn được mà lột da ta mất…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận