Thái Giám Dỏm: Ta Chính Là Đại Minh Cửu Thiên Tuế

Chương 1131: "Lục Trì", "Tịnh Nhai" liên thủ tiếp!

Chương 1131: "Lục Trì", "Tịnh Nhai" liên thủ tiếp!
Để phòng ngừa bị người quấy rầy, Lỗ Thiết Sơn cẩn thận bày ra một đạo phong cấm, đem toàn bộ khách sạn trực tiếp ngăn cách với bên ngoài.
"Ừm?" Khổng Tường đang nói chuyện, đột nhiên biến sắc.
Đúng lúc này, Lỗ Thiết Sơn cũng phát động, hắn từ phía sau bất ngờ sờ soạng, vậy mà lấy ra một thanh thiết chùy mạ vàng Phật cốt, gần như giống y hệt cái chùy Lục Trì đang dùng!
Oanh!
Chùy bổ phá nóc nhà, thẳng tắp hướng về phía Khổng Tường đánh tới!
Tấn công bất ngờ, rõ ràng ngoài dự kiến của Khổng Tường và Lỗ Thụy.
Chỉ thấy một bóng chùy khổng lồ đổ ập xuống, nhằm đầu Khổng Tường mà nện, một kích này nặng tựa núi lớn, trong nháy mắt xé rách không khí, không khí đều phát ra tiếng gào thét!
"Thật to gan!" Khổng Tường giận dữ, đột ngột vỗ một chưởng, lập tức đứng dậy.
Đối mặt với một kích này, hắn vậy mà không tránh né, trợn trừng mắt, cơ bắp toàn thân trong nháy mắt làm rách quần áo, hiện ra một thân hình đáng sợ!
Oanh!
Trong tiếng hít thở, một quyền cuồng bạo trực tiếp đập vào chùy của Lỗ Thiết Sơn.
Một tiếng nổ vang, tựa như tiếng chuông lớn, chấn động đến nỗi phòng ốc khách sạn cũng sụp đổ, sóng xung kích văng ra xung quanh đánh thành phế tích!
Ầm ầm ầm!
Hai người giống như hai con mãnh thú, hung hăng va vào nhau, động tác ra đòn mạnh mẽ, chém giết dữ dội!
Khi hai người giao thủ, Lỗ Thụy thấy kình phong nhấc lên khăn đen của kẻ đánh lén, lập tức hét lớn một tiếng: "Lục Trì! Ngươi cái tên hỗn trướng, dám ra tay với người Lỗ tộc ta!"
"Đánh rắm, Lão tử không phải Lục Trì!" Lỗ Thiết Sơn thề thốt phủ nhận!
Lỗ Thụy tức giận đến bật cười: "Tốt lắm Lục Trì! Lúc ở Thánh Thư viện, Lão tử từng dạy ngươi một thời gian, ngươi dù hóa thành tro ta vẫn nhận ra!"
"..." Lỗ Thiết Sơn không đáp lời, cầm chùy tiếp tục đánh giết Khổng Tường.
Ầm ầm ầm.
Giao chiến kịch liệt vẫn tiếp diễn, Khổng Tường không hổ là thủ lĩnh của chuyến đi này, một thân thực lực đã đạt đến Thần Minh cảnh giới, nhất là thân thể quái lực đáng sợ kia, dù Lỗ Thiết Sơn cũng phải kém ba phần, bị đánh đến liên tục lùi lại!
Lỗ Thiết Sơn trong lòng thầm kêu không ổn.
Lực phản chấn từ chiếc chùy trong tay càng lúc càng mạnh, khiến hắn nảy sinh ý định thoái lui.
"Đã đánh nhau rồi?"
Dương Phàm lúc này mới ung dung tới chậm, khi hắn lọt vào trong phong cấm Lỗ Thiết Sơn bày ra, liền thấy ngay hai người đang kịch liệt giao chiến.
"Lục Trì? Khoan, không đúng! Đây không phải Lục Trì!"
Dương Phàm thoáng chốc đã đưa ra phán đoán, lập tức trong lòng giận dữ, dám dùng hình tượng sư huynh ta để làm chuyện xấu, quả thực là không thể tha thứ!
Trong lúc nói, khuôn mặt hắn không cẩn thận chiếu vào hồ nước trong vườn, trên mặt nước lặng lẽ hiện ra một khuôn mặt cực kỳ giống Lục Trì...
"Vừa hay, dùng mấy người này kiểm nghiệm thực lực của ta!"
Dương Phàm nhìn hai người đang giao chiến, trong lòng đã có đánh giá thực lực của bọn họ, sức mạnh của cả hai đều trên bảy mươi trọng thiên lực.
Kẻ thuộc dòng Bắc Lỗ rõ ràng mạnh hơn một chút, có lẽ tầm bảy mươi tám trọng thiên lực, còn người giả dạng Lục Trì chỉ có khoảng bảy mươi ba trọng thiên lực.
Khó trách bị đánh ép.
"Hình như có chút vị khinh dễ tiểu bằng hữu nhỉ!"
Dương Phàm cười một tiếng, vừa lau mặt, trực tiếp hóa thành dáng vẻ Tịnh Nhai, sau đó thân hình lóe lên, hướng về phía giữa sân lao đến!
Xoẹt xoẹt nha.
Không khí nổ vang như bị một lực vô hình xé rách, một cơn ác phong mạnh mẽ ập đến, như miệng của một con cự thú há ra, bầu trời xung quanh cũng trở nên ảm đạm.
"Ai!"
Một cảm giác nguy hiểm đáng sợ khiến người ta dựng tóc gáy trong nháy mắt tràn ngập trên người Khổng Tường.
Trong tình thế nguy cấp này, hắn bất chấp chùy của Lỗ Thiết Sơn đánh tới, đột ngột vặn người, mượn lực hông eo, hung hăng vung cánh tay, giống như một roi thép xé rách không khí, văng ra ngoài.
Ầm!
Nhưng Khổng Tường chỉ cảm thấy cánh tay mình như đập vào một khối Huyền Thiết Tinh, xương tay trong nháy mắt đứt gãy, cơn đau kịch liệt ngay lập tức truyền khắp toàn thân.
Một giây sau, một lực lượng cường hoành bá đạo đột nhiên đánh vào ngực hắn, cả người hắn như bị sét đánh, hung hăng ngã văng ra ngoài, như một bao vải rách rơi xuống đất.
"Tam ca!"
Lỗ Thụy hoảng sợ.
Không ngờ tình hình đột nhiên thay đổi, kẻ đột ngột xuất hiện có thực lực vượt xa "Lục Trì", một chiêu liền đánh trọng thương tam ca nhà mình!
Lỗ Thiết Sơn cũng giật mình, mặt đầy cảnh giác nhìn người vừa đến.
Một vị hòa thượng trọc đầu lọt vào mắt hắn.
"Người này..."
Lỗ Thiết Sơn bỗng nhiên con ngươi co vào, chấn động trong lòng, vốn đã biết sơ qua về Lục Trì, sao lại không biết Tịnh Nhai chứ?
Thấy đối phương vừa ra tay, liền đánh trọng thương Khổng Tường, Lỗ Thiết Sơn cũng không khỏi kinh hãi, quả nhiên không hổ là Tịnh Nhai hổ từng gây ra những vụ cướp bóc tày trời!
Không ngờ thực lực của hắn lại mạnh đến thế!
Khó trách danh xưng trong Tây Hồ tam hùng, Lục Trì và Thái Hư xưa nay thích ẩn mình, chỉ người trong giới mới biết, nhưng danh của Tịnh Nhai thì ai ai cũng tường!
"Thì ra là người xưa nay khinh thường che giấu sao?"
Lỗ Thiết Sơn trong lòng cảm thán.
Cũng đúng, sở hữu lực lượng ở đẳng cấp này, cũng hoàn toàn có tư cách không che giấu, dù có biết là Tịnh Nhai làm, ai có thể tùy tiện tìm đến được?
Trọng lâu không ra, ai dám tranh phong!
Dương Phàm tự nhiên không biết Lỗ Thiết Sơn đang nghĩ gì, nhưng cũng không để ý tới hắn, mà là nhìn về phía Khổng Tường và Lỗ Thụy.
Lúc này, Khổng Tường đã được Lỗ Thụy đỡ đứng lên.
Trong tay hắn cũng có thêm một cuốn thánh thư.
Thánh lực mờ mịt đáng sợ tỏa ra, khiến Dương Phàm cũng không dám coi nhẹ.
Khổng Tường mặt lạnh lùng: "Lục Trì, Tịnh Nhai, không ngờ là hai người các ngươi! Dám ra tay với người Khổng gia ta, quả thật gan to bằng trời, tội lỗi đáng chém!"
"Khổng Thánh bản thảo sao?"
Nhưng Dương Phàm lại không để ý tới hắn, mà là ánh mắt rơi vào thánh thư trong tay hắn, tròng mắt tỏa sáng, trước kia hắn đã từng có được vài trang tàn thiên, luôn nhớ về bản chính, không ngờ nhanh như vậy đã gặp.
Lỗ Thiết Sơn ở một bên thấy vậy, sắc mặt cũng biến đổi, biết Tịnh Nhai thực lực tuy mạnh, nhưng chỉ sợ khó có thể đối phó với tự bút Khổng Thánh để lại!
Vừa nghĩ tới, hắn nghiến răng, lấy ra một quyển thánh thư từ trong ngực.
"Tịnh Nhai, ngươi cứ yên tâm xuất thủ, thánh thư của hắn do ta ngăn cản!" Lỗ Thiết Sơn hét lớn.
"Tốt lắm Lục Trì, năm đó thánh thư tự bút của Khổng Thánh bị trộm ở Thánh Thư viện, quả thật là bút tích của ngươi!"
Lỗ Thụy thấy vậy, không nhịn được trợn mắt nhìn.
Lỗ Thiết Sơn tự nhiên không rõ chuyện này, nhưng không hề ảnh hưởng tới việc hắn phủ nhận: "Đánh rắm, đây rõ ràng là bảo bối gia truyền của ta!"
"Gia truyền?"
Nhưng mà, Lỗ Thụy sau khi nghe lại càng thêm giận dữ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Quả nhiên, ghi chép trong tộc không sai, Lục Cửu Uyên khi làm giáo tập ở Thánh Thư viện, cũng xảy ra chuyện thánh thư bị mất! Tìm mãi không thấy chứng cứ, giờ xem ra, quả nhiên là hắn làm!"
Lỗ Thiết Sơn cứng họng.
Hắn muốn giải thích, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, dù sao thì cuốn thánh thư này đích thực là do gia tộc hắn truyền lại, còn về phần Lục Trì, thì cũng chỉ có thể chúc hắn bình an!
"Huynh đệ, cái ơn này, ta ngày sau nhất định trả lại!"
Lỗ Thiết Sơn âm thầm nghĩ, "Cùng lắm thì lần sau ta không dùng thân phận của ngươi để làm chuyện xấu nữa!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận