Thái Giám Dỏm: Ta Chính Là Đại Minh Cửu Thiên Tuế

Chương 131: Đổ nhào bình dấm chua Trần Phi

Chương 131: Trần Phi đổ cả bình dấm chua
Hai người phụ nữ ngồi cùng nhau, dường như có chuyện không nói hết, dùng lời nhỏ nhẹ, chỉ là nghe bên cạnh thôi Dương Phàm đã cảm thấy hưởng thụ.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Trần Phi nương nương lại chủ động mở miệng: "Tỷ tỷ có muốn muộn chút rồi đến chỗ ta không?"
Tiêu Thục phi chần chờ một chút, quay đầu nhìn Dương Phàm, nói: "Vậy được."
Trần Phi nương nương nheo mắt lại, ánh mắt đảo qua đảo lại trên mặt hai người, nụ cười trên mặt càng lộ vẻ thâm thúy.
Nhưng nếu là người quen thuộc nàng sẽ phát hiện, nàng rõ ràng là có chút tức giận.
Xem ra, có người sắp xui xẻo.
Một đoàn người tiến về Trường Thanh Cung.
Làm cung nhân hầu hạ việc ngủ nghỉ, Dương Phàm lặng lẽ đứng tại chỗ, nhìn những người kia tất cả đều lui xuống, mãi cho đến trong tẩm cung chỉ còn lại ba người bọn họ.
"Lần này có thể ngủ ở giữa thì tốt?"
Dương Phàm có chút hy vọng hão huyền nghĩ đến.
Trải nghiệm buổi tối tuyệt vời kia khiến hắn không khỏi có chút rục rịch ngóc đầu dậy.
Nhưng nghĩ đến nếu mình bại lộ, dù là có thật sự đẩy ngã một, hai người, hắn thật có mị lực lớn như vậy để chinh phục các nàng sao?
Muốn giơ súng mà đi, khỏi cần nói, chính là Trần Phi nương nương đều có thể khiến hắn bị bẻ gãy cẳng tay.
"Cái thời gian này không biết khi nào mới là kết thúc."
Dương Phàm có chút khổ não nghĩ.
"Tiểu Phàm tử, đến hầu hạ bản cung thay quần áo."
Lúc này, một tiếng gọi truyền đến, Dương Phàm lập tức tỉnh táo, mấy bước đã đến trước mặt Trần Phi nương nương, nhận lấy ngoại bào của nàng.
Thật đẹp a.
Hắn cúi đầu không dám nhìn nhiều.
Rất nhanh, Trần Phi nương nương và Tiêu Thục phi liền lên giường, tựa như một đôi tỷ muội song sinh, Tịnh Đế Liên Hoa, nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, đều xinh đẹp như vậy.
"Nương nương, vậy ta?"
Dương Phàm trông mong hỏi.
Ai ngờ Trần Phi nương nương lại liếc hắn một cái, nói: "Ngươi chuẩn bị kỹ càng Trấn Hồn Ấn của ngươi."
"Vâng."
Đối với việc Trần Phi nương nương không cho hắn lên, trong lòng hắn có chút ủy khuất, thành thật chuẩn bị xong "Trấn Hồn Ấn", bắt đầu trấn an tâm thần Tiêu Thục phi.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, nghe hai nữ hô hấp bình tĩnh, Dương Phàm nhẹ nhàng thở ra, không nhịn được nhìn trộm dò xét cẩn thận gương mặt xinh đẹp của Tiêu Thục phi.
Nhưng mà, ngay khi ánh mắt hắn di chuyển sang bên cạnh, Trần Phi nương nương bỗng nhiên mở mắt.
Bạch!
Trong bóng tối dường như lóe lên ánh sáng, Hư Thất Sinh Bạch!
"Tê."
Dương Phàm giật mình, cả người suýt chút nữa ngã xuống đất: "Nương nương?"
Trần Phi nương nương chậm rãi ngồi dậy, nhìn Tiêu Thục phi đang ngủ, lạnh lùng liếc Dương Phàm một cái: "Ngươi, cùng bản cung đi!"
Nàng cất bước xuống giường, đôi chân trần trắng ngần, ngón chân mượt mà tựa như những viên trân châu non mềm, bàn chân trắng như tuyết, bắp chân duyên dáng.
Mặc trên người bộ sa y màu xanh nhạt, kéo lê trên mặt đất, che khuất ánh mắt của Dương Phàm.
Hai người đi đến tĩnh thất.
Dương Phàm vừa vào cửa, nào ngờ Trần Phi nương nương đột nhiên xoay người lại, ánh mắt đe dọa nhìn vào mắt hắn, lạnh giọng nói: "Ngươi giỏi lắm Tiểu Phàm tử, trong mắt ngươi đến cùng còn có bản cung không!"
"Nương nương lời này là ý gì?"
Dương Phàm cả người đều ngơ ngác.
Trần Phi nương nương cười lạnh một tiếng: "Tối nay nếu không phải bản cung đến Nhiên Nguyệt Cung, ngươi sợ là đã không nỡ về Trường Thanh Cung rồi đi!"
Nghe trong giọng nói của nàng mang theo ghen tuông nồng đậm, Dương Phàm lập tức kịp phản ứng, vội vàng nói: "Nương nương oan uổng a, lúc đó ta chỉ là tùy tiện ứng phó một chút với Thục phi nương nương, hận không thể lập tức về cung ngay. Dù sao trong lòng ta, Trần Phi nương nương ngài mới là quan trọng nhất."
"Nếu như hỏi lòng ta có bao nhiêu thật, thì mặt trăng trên trời đại biểu cho lòng ta a!"
Dương Phàm nói lời ngon tiếng ngọt, trong lòng thì đang đánh trống.
"Xùy."
Quả nhiên, Trần Phi nương nương căn bản không bị hắn lừa một bộ này, cười lạnh nói: "Nói dối, ngươi tiếp tục bịa đặt cho bản cung xem, ngươi nghĩ bản cung không nhìn thấy sao? Nàng cho ngươi cái gì?"
Nói rồi, nàng ôm túi tiền trên người Dương Phàm.
Soạt.
Nàng trực tiếp giật tung túi tiền xuống, đồ đạc bên trong lập tức rơi vãi đầy đất.
Các loại đan dược không đứng đắn, bày khắp một chỗ, từng cái nhãn mác đều vô cùng bắt mắt, sau đó mới đến một tờ ngân phiếu một ngàn lượng từ từ bay xuống.
Trong tĩnh thất bỗng nhiên trở nên im ắng.
Trần Phi nương nương cũng không ngờ sẽ còn có niềm vui bất ngờ, niềm vui đến quá đột ngột, khiến nàng có chút trở tay không kịp.
Tên và công dụng của những đan dược kia, dù nàng chỉ liếc nhìn thôi cũng cảm thấy mặt đỏ bừng.
"Tiểu Phàm tử!"
Nàng nghiến răng nghiến lợi thốt ra ba chữ.
"Ngươi giải thích cho bản cung xem, những thứ này, đây là cái gì?!"
Dương Phàm nghe vậy, cả người run rẩy, trong lòng hắn ủy khuất, cảm nhận được lửa giận ngút trời của Trần Phi nương nương, hắn vẫn phải gượng gạo nặn ra vẻ mặt khó coi.
"Nương nương, nếu ta nói đây là hiểu lầm, người tin không?"
"..."
Trần Phi nương nương hai tay ôm trước ngực, mặt lạnh nhìn hắn, dường như mang vẻ không thể tin tưởng.
Dương Phàm cười gượng hai tiếng, cố gắng lộ ra một vẻ vô cùng thành khẩn, cũng không dám nhắc đến Chu Triệu Lâm, phòng ngừa Trần Phi nương nương nghĩ quá xa.
Thế là, đầu óc hắn xoay chuyển, nghĩ ra một lý do mới: "Nương nương, chẳng phải ta gia nhập Đông xưởng sao? Hành động của Đông xưởng, khó tránh khỏi nguy hiểm trùng điệp, ta sợ thực lực mình thấp, vạn nhất có tình huống bất ngờ, không ứng phó được, cho nên mới mua một ít đan dược thượng vàng hạ cám, chuẩn bị cho mọi tình huống."
"Dù sao độc dược quá đắt, ta cũng chỉ có thể mua loại thuốc này, thời khắc mấu chốt, chúng một khi có tác dụng, cơ hồ không kém hiệu quả của độc dược."
Hắn dừng một chút, thấy biểu hiện của Trần Phi nương nương có vẻ dịu lại, lập tức tiếp tục nói: "Ta bỏ mạng thì không sao, nhưng ta biết, mình còn sống mới có thể giúp nương nương, cho nên, ta làm tất cả đều là vạn bất đắc dĩ mà thôi a!"
"Xin nương nương minh giám."
Một phen biểu đạt tình cảm sâu sắc, Dương Phàm liếc trộm biểu cảm của Trần Phi nương nương, sau đó không thể không lợi dụng khí huyết kích thích hốc mắt để nặn ra mấy giọt nước mắt ủy khuất, để tranh thủ sự đồng tình.
"Được rồi, đừng có khóc lóc trước mặt bản cung!"
Trần Phi nương nương nhíu mày.
Nàng dù sao không phải Đào Anh, có năng lực phân biệt thật giả như Giải Trĩ, thấy Dương Phàm biểu hiện như vậy, trái tim cũng mềm đi không ít.
Có lẽ là mình thật hiểu lầm hắn?
Dù sao, hắn chỉ là một tên thái giám, dù cầm những đan dược này cũng đâu có chỗ dùng tới không phải sao?
"Lời ngươi nói là thật?"
Trần Phi nương nương nhìn chằm chằm vào phản ứng của hắn.
Dương Phàm trong lòng thở phào nhẹ nhõm, âm thầm lau mồ hôi, biết mình coi như đã qua một nửa, vội vàng nói: "Nương nương, ta lừa gạt ai chứ không thể lừa gạt ngài a!"
"Tin rằng ngươi cũng không có lá gan đó."
Sắc mặt Trần Phi nương nương cuối cùng cũng giãn ra, tim Dương Phàm coi như rơi xuống đất, rốt cuộc đã qua ải này.
Xem ra những đan dược này không thể đặt trên người, mình cũng thật ngốc, vì sao không xé nhãn hiệu đi chứ?
Hơn nữa nói, đan dược đã có thể dùng được, vậy thuốc bột hẳn cũng dùng được, sao lúc trước mình không đem đan dược nghiền thành bột?
Một là nhìn không ra đó là cái gì, hai là cũng dễ dùng, thời khắc mấu chốt vung một nắm ra ngoài, bảo đảm đối thủ thoải mái toàn diện nhiều góc độ!
Nhưng vào lúc này, câu nói tiếp theo của Trần Phi nương nương lại lần nữa kéo Dương Phàm từ thiên đường xuống địa ngục.
"Vậy còn tờ ngân phiếu một ngàn lượng này đâu? Trên đó vẫn còn dấu của ngân hàng Giang Nam! Tiểu Phàm tử, ngươi nói với bản cung xem, đây từ đâu ra vậy?"
Giọng nói của nàng mang theo ý cười, nhưng lại lạnh đến khiến Dương Phàm rùng mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận