Thái Giám Dỏm: Ta Chính Là Đại Minh Cửu Thiên Tuế

Chương 240: Đông xưởng đồ trấn?

Chương 240: Đông xưởng trấn ma?
Ầm!
Đúng lúc này, người nữ nhân trong phòng dường như cũng đã nói hết lời cuối cùng, cả người bịch một tiếng ngã xuống đất, khí tức trong nháy mắt tiêu tán.
"A Hoa, A Hoa!"
Người đàn ông nhào tới trước mặt nàng, dùng sức lay động thân thể nàng.
Âm thanh vừa gấp gáp vừa khẩn trương, nhưng trong lòng lại không hề có chút bi thương, thậm chí nụ cười trên mặt càng thêm vui sướng mấy phần.
Tôn Vinh đang định bước vào, liền bị Dương Phàm một tay giữ lại.
Chỉ thấy đáy mắt hắn lóe lên một vòng kim quang, lạnh lùng nhìn người nữ nhân trên đất, trên thi thể người nữ nhân không biết từ lúc nào đã bò ra một con rết!
Con rết nhỏ bằng ngón tay, toàn thân đen nhánh bóng loáng, mỗi một đốt đều mọc ra một đôi chân, chân màu đỏ tươi, nhìn tổng thể có màu đỏ sẫm.
Lúc này, nó ngẩng nửa thân mình nhìn người đàn ông trong phòng, giống như người nữ nhân đã chết kia dịu dàng.
"A Hoa."
Người đàn ông bình tĩnh trở lại, lại đưa tay nâng con rết kia lên.
Sau một khắc, hắn há miệng, trong miệng thình lình chìa ra một đầu rết khác! Sau đó, con rết trên lòng bàn tay chậm rãi bò vào trong miệng hắn.
"Cái này, rốt cuộc là thứ quỷ quái gì vậy!"
Tôn Vinh lần đầu tiên nhìn thấy chuyện quỷ dị như vậy, trong lòng sợ hãi tột độ, thân thể run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
"Ngũ độc tức năm oán, năm oán tức năm tình, vui sướng giận hờn buồn tủi, là vì Ngũ Độc Thần Giáo!"
Ánh mắt Dương Phàm lóe lên, đột nhiên phun ra mấy lời như vậy.
Hắn đáng lẽ phải nghĩ tới từ lâu.
Một người làm sao có thể không có cảm xúc khác, chỉ còn lại vui sướng? Nếu có, thì chỉ có thể nói cảm xúc của bọn họ đã bị người ta khống chế!
Mà có giáo phái nào am hiểu đạo lý này hơn Ngũ Độc Thần Giáo chứ?
Theo như Dương Phàm đoán, thậm chí khả năng trong người của tất cả mọi người ở trấn đều có một con rết như vậy!
Nghĩ đến đây, dù đáy lòng hắn cũng phải toát ra vài phần lạnh lẽo.
"Dân sinh vui vẻ, thật sự là một loại vui vẻ giả tạo!"
Dương Phàm chợt cảm thấy có chút mỉa mai, lúc ấy chỉ thấy người dân bưng cơm mang canh ra nghênh đón vương sư, nhưng ai có thể ngờ được những người này đến cả bản thân mình cũng khó tự chủ?
"Đi thôi."
Dương Phàm vỗ nhẹ Tôn Vinh một cái, cất bước định rời đi, nhưng mà, Tôn Vinh vẫn đứng ở nguyên chỗ, không nhúc nhích, ánh mắt vẫn nhìn vào trong phòng.
"Hửm?"
Dương Phàm quay đầu nhìn về phía hắn.
Chỉ thấy Tôn Vinh run rẩy toàn thân nói: "Tiểu Phàm Tử, ta, ta muốn ở lại giúp dân trấn ở đây!"
Dương Phàm nhìn hắn, lại dội cho hắn một gáo nước lạnh vào đầu, không chút khách khí nói: "Bây giờ ngươi không giúp được bất cứ ai!"
Vẻ mặt Tôn Vinh giãy dụa: "Chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy mà đứng nhìn mặc kệ sao?"
Dương Phàm mặt tỉnh bơ nói: "Đương nhiên sẽ quản, nhưng không phải bây giờ. Bây giờ tùy tiện xuất thủ, chỉ có thể đánh rắn động cỏ, đến lúc đó không những không giúp được những người này, ngược lại sẽ khiến cho kẻ đứng sau màn cảnh giác, trì hoãn đại cục!"
"Vậy thì cứ nhìn bọn họ như vậy sao?"
Tôn Vinh quay đầu lại, khuôn mặt đau khổ, chỉ vào trong phòng.
Bởi vì người đàn ông trong phòng đã cúi người xuống, há miệng, ghé vào cạnh người vợ, chuẩn bị làm theo lời di ngôn của vợ trước khi lâm chung!
Tôn Vinh không hiểu đại cục gì, không biết gì về đánh rắn động cỏ, hắn chỉ biết người đang ăn thịt người.
Cảnh tượng này giống như năm đó hắn tận mắt nhìn thấy cảnh đám người dân đói khát điên cuồng, từng miếng từng miếng mà ăn mất cha mẹ hắn trong năm đại nạn đói vậy!
Dương Phàm vừa định nói, ánh mắt bỗng ngưng tụ, một tay trong nháy mắt duỗi ra.
Bốp!
Hắn một phát tóm được con rết đang bay nhào đến cổ Tôn Vinh, con rết màu đỏ sẫm nanh vuốt giương lên, không phải chính là con đã bò ra từ thi thể người phụ nữ vừa nãy sao!
Mà lúc này, cửa cũng mở ra, người đàn ông kia từ bên trong bước ra, cười nói: "Các ngươi là ai? Còn nữa, xin thả người vợ A Hoa của ta ra, có được không?"
"Là buông ra như thế này sao?"
Cảnh tượng quỷ dị khiến Tôn Vinh đứng im bất động tại chỗ, mà Dương Phàm lại nhàn nhạt hỏi một câu, sau đó không chút khách khí bóp chặt con rết đang nằm trong tay kia!
Ầm!
Trong nháy mắt, máu văng tung tóe!
Con rết bị bóp thành một cục thịt nhão!
Đồng thời, bị khí huyết hừng hực của Dương Phàm thiêu đốt đến không còn gì!
"Ngươi! Muốn chết!"
Khuôn mặt người đàn ông rốt cuộc lộ vẻ kinh hãi, mà giây tiếp theo, Dương Phàm đã bước một bước đến trước mặt hắn, một tay nắm chặt cổ hắn, nhấc bổng lên.
"Muốn chết? Cái gì khiến ngươi cảm thấy, ta dễ bị trêu chọc như vậy?"
Vẻ mặt Dương Phàm lạnh lùng.
Hắn rõ ràng chỉ muốn bình tĩnh mang tình báo về, sau đó đem chuyện ở đây báo cáo lại, để người khác đến xử lý, vì sao người khác cứ ép hắn phải ra tay chứ?
Phụt!
Vẻ mặt người đàn ông giờ phút này lạnh lùng, khó nhọc há miệng, một con rết trong nháy mắt bắn ra từ trong miệng, giống như một tia chớp đen lao thẳng tới Dương Phàm.
"Trò mèo!"
Dương Phàm cười lạnh một tiếng, ngón tay chập lại như kiếm, trong không khí tựa hồ xẹt qua một đạo u quang, trong nháy mắt chém con rết kia làm đôi, rơi xuống đất.
Sau đó, hắn siết chặt lấy cổ người đàn ông trước mặt.
Từ lúc con rết bay ra, đối phương đã hoàn toàn chết!
Toàn bộ sinh cơ của đối phương vậy mà lại toàn bộ tụ tập vào một con rết trên người!
Dương Phàm thấy con rết bị chém làm hai còn đang giãy dụa, trên mặt treo đầy vẻ lạnh lẽo, quay người tìm một cái hũ trong sân để đựng nó.
"Xong."
Dương Phàm một tay nhét hũ vào trong lòng Tôn Vinh.
Cùng lúc đó, ánh mắt Dương Phàm lóe lên, năm ngón tay nắm lại, cầm chuôi đao, chậm rãi rút ra, trường đao ra khỏi vỏ, phát ra một tiếng đao minh.
Một cỗ sát khí mạnh mẽ trong nháy mắt bao phủ trên người hắn.
Sau đó, hắn kéo đao hướng về phía trước, uyên đình núi cao sừng sững đứng trước cửa, ánh mắt nhìn quanh mình.
"Ra hết đi!"
Lời vừa dứt, xung quanh trên nóc nhà, trên tường, từng đầu người dân đột nhiên thò ra, tất cả đều mặt không cảm xúc nhìn Dương Phàm và Tôn Vinh.
Vẻ mặt quái dị mà u ám, khiến người thấy mà rợn tóc gáy, không biết từ lúc nào, bọn họ vậy mà đã bao vây kín mít nơi này.
"Chết tiệt!"
Tôn Vinh thấy vậy, trong lòng kinh hãi tột độ.
Đồng thời, một cỗ áy náy mãnh liệt trỗi dậy.
Nếu không phải hắn mở miệng ngăn cản, chỉ sợ bọn họ đã rời khỏi, làm sao lại bị lũ đồ vật giống người mà không phải người này vây lại?
"Thật sự là hai tên nhóc con thú vị!"
Một câu nói từ nhiều miệng người phát ra, giọng chồng chất lên nhau, phối hợp với một đám nam nữ già trẻ, vẻ mặt quái dị, khiến người trong lòng tự dưng lạnh đi.
Thế nhưng, Dương Phàm lại mặt không chút cảm xúc nhìn bọn họ, toàn thân khí huyết chậm rãi phóng xuất ra một cỗ lực lượng cường hoành như liệt diễm.
"Một đám đồ vật giả thần giả quỷ! Ngũ Độc Thần Giáo, cũng chỉ có chút bản lĩnh này sao?"
"Ta có bản lĩnh gì, ngươi tận mắt thấy ngay bây giờ!"
Tiếng nói quỷ dị kia vừa dứt, những người dân trên tường và trên mái nhà đồng loạt lao ra, xông thẳng về phía Dương Phàm.
Dương Phàm và Tôn Vinh, trực tiếp nắm chặt đao trong tay!
Mà ở cách đó không xa, trên một lầu nhỏ.
Một người đàn ông mặc áo bào xám đang ngồi ở đó, trên bàn bày biện thức nhắm và rượu, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Giết đi, thả sức mà giết đi!"
Quan dân sống chan hòa, trấn ma ngăn đầu.
Nghe thật là hay ho, không phải sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận