Thái Giám Dỏm: Ta Chính Là Đại Minh Cửu Thiên Tuế

Chương 11: Hoàn khố hoàng tử

Chương 11: Hoàn khố hoàng tử
Dương Phàm đắm chìm trong quá trình tu luyện tiến bộ, hoàn toàn không biết mình đã trở thành đối tượng bị người khác đố kỵ.
Hai khắc đồng hồ trôi qua.
Dược lực của Khí Huyết Đan gần như đã tiêu hao hết.
Dương Phàm từ từ mở mắt, hai luồng thần quang lóe lên rồi biến mất, dù toàn thân ướt đẫm có chút chật vật, nhưng chỉ nhìn vào đôi mắt cũng đủ mang lại cho người ta cảm giác tinh thần phấn chấn.
Vẫn liếc nhìn xung quanh, Tiểu Liên Tử và những người khác đang nhìn hắn.
Dương Phàm há hốc miệng, nhưng lại không biết phải nói gì.
Sự khác biệt rõ ràng trong tiến cảnh võ đạo đã tạo ra một vết nứt mà mắt thường có thể thấy giữa bốn người bọn họ, tuy nhiên, Tiểu Trụ Tử lại là một ngoại lệ, căn bản không hề có cảm giác đó.
Hắn vừa khoa tay múa chân, vừa kinh ngạc thốt lên: "Tiểu Phàm Tử, ngươi vừa rồi lợi hại quá! Rõ ràng động tác chậm như vậy, nhưng lực lượng sao lại lớn đến thế, ta cảm thấy một quyền kia của ngươi có thể đấm ta bay luôn!"
Dương Phàm biết Tiểu Trụ Tử có tính cách chất phác đơn thuần nên cũng không để ý, mà chia sẻ kinh nghiệm của mình.
"Việc tu luyện võ đạo nằm ở khí huyết, ta làm chậm động tác lại, đồng thời khí huyết cũng chậm theo, tích tụ khí huyết để tạo ra lực bộc phát mạnh hơn, vì thế mới tạo thành cảnh tượng vừa rồi."
"Thì ra là thế." Tiểu Trụ Tử gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, một mặt sùng bái.
Ngược lại, Tiểu Liên Tử và Tiểu Linh Tử lộ vẻ suy tư sâu sắc.
Dương Phàm bước đầu nắm bắt được khí huyết, rõ ràng là người có kinh nghiệm hơn bọn họ, nhìn bộ dáng thản nhiên của hắn, rõ ràng là đang truyền thụ kinh nghiệm cho mấy người.
Tiểu Liên Tử gật gật đầu, ghi nhớ ân tình này.
Ngược lại, Tiểu Linh Tử vẫn giữ vẻ lãnh đạm như cũ.
Mấy người múc nước rửa mặt, thay y phục, sau đó đi đến khu phòng dành cho hạ nhân.
Vừa bước vào, họ đã ngửi thấy mùi hương thơm ngào ngạt.
Sau khi đi một vòng, cuối cùng họ phát hiện ra nguồn gốc của mùi hương, đó là từ nồi sắt đang đun trên bếp củi, bên trong có một con gà mái đang được hầm chậm hơn một canh giờ.
"Hôm nay sao đồ ăn lại tốt thế này?" Tiểu Liên Tử đã quen với đám cung nữ thái giám, thò đầu ra nhìn, nước miếng cũng sắp chảy cả ra.
Một tiểu cung nữ mặt đầy hạnh phúc nói: "Là do Lý tổng quản phân phó, từ nay về sau ngày nào cũng sẽ như thế này, chúng ta xem như đi theo đúng người rồi!"
Ánh mắt Dương Phàm thoáng dao động.
Hắn lập tức phản ứng lại, đây là cách Lý công công dùng để thu phục nhân tâm.
Hậu cung vốn là một xã hội thu nhỏ.
Mỗi ngày một con gà mái, tuy chỉ là một chút lợi nhỏ, nhưng lại tạo ra sự khác biệt cho những người ở Trường Thanh Cung so với các thái giám cung nữ khác. Dần dà, tâm khí sẽ tự nhiên khác đi.
Từ từ, cả Trường Thanh Cung trên dưới sẽ trở thành một chỉnh thể.
Đến lúc đối mặt với sự căm hận của Hoàng hậu nương nương, những người dưới trướng tự nhiên dễ dàng cùng chung mối thù, tỷ lệ sinh ra oán hận cũng sẽ giảm xuống.
"Quả thật là một con cáo già." Dương Phàm không khỏi âm thầm cảm thán.
Cầm bát đựng canh gà kèm với nấm hương cùng nhau húp, toàn thân ấm áp, mệt mỏi do luyện võ buổi sáng tựa như tan biến hết.
Ăn xong, bọn họ liền tiến về Trường Thanh Cung.
Chỉ thấy ánh nắng ban mai chiếu rọi lên cung điện, mang đến cảm giác vàng son lộng lẫy, có một vẻ uy nghiêm đặc biệt của hoàng gia.
Dương Phàm cùng mấy người tiến vào cung, là người hầu nên bọn họ cũng có chút tự do, ít nhất không cần phải lo việc quét dọn cung điện, thường ngày cũng khá nhàn nhã.
"Lý công công." Đúng lúc Dương Phàm đang ngẩn người thì Lý công công từ bên trong bước ra.
"Chuẩn bị một chút, hầu hạ Trần Phi nương nương đến ngự hoa viên giải sầu."
"Vâng." Đám người đáp lời, nhanh chóng đi chuẩn bị.
Không bao lâu sau, mọi việc đã đâu vào đấy.
Trần Phi nương nương cũng từ trong cung đi ra, trên người khoác một bộ váy áo màu đỏ tươi, trên cánh tay vắt một chiếc áo choàng gấm lụa trắng tơ vàng, tóc mây búi cao, trang sức ngọc ngà tinh xảo, dung mạo tuyệt lệ.
Đôi mày thanh tú như núi mùa xuân, ánh mắt trong veo như thu thủy, phong tình vạn chủng khó diễn tả thành lời.
Dương Phàm cảm thấy cổ họng mình hơi khô khốc.
Người phụ nữ này!
Quả thực vũ mị đến tận xương tủy.
Có thể sánh với Đát Kỷ của Thương Trụ Vương, cử chỉ nào cũng khiến người ta cảm thấy xao động.
Một đoàn người đi đến ngự hoa viên.
Trần Phi ngắm nhìn khung cảnh đẹp như tranh vẽ, những phiền muộn trong lòng dịu đi đôi chút, sáng sớm Lý công công đến báo chuyện Hoàng hậu nương nương ghen ghét, khiến nàng có chút bất đắc dĩ.
Không ngờ nguyên nhân gây ra lại là do Thập Tam hoàng tử.
Nàng vào cung chưa lâu, chỉ gặp qua Thập Tam hoàng tử vài lần, nhưng chuyện hoang đường mà vị Thập Tam hoàng tử kia gây ra thì nàng sớm đã nghe nói đến, không ngờ đối phương lại để mắt tới nàng.
Chỉ nghĩ đến việc hắn sai người ăn mặc giống mình, vui chơi giải trí, nàng liền cảm thấy ghê tởm từ tận đáy lòng.
Quả thực là làm mất thể diện của hoàng gia.
Một khi bị người ngoài biết, có lẽ sẽ gây ra phong ba lớn cỡ nào.
Đúng lúc này.
"Điện hạ xin dừng bước, phía trước..."
Bốp!
Một tiếng tát tai vang lên, sau đó là tiếng quát mắng của một người đàn ông: "Ngươi là cái thá gì mà dám cản đường bản hoàng tử, mau cút đi!"
Trong lúc nói chuyện, một nam tử ăn mặc lộng lẫy xuất hiện trước mắt mọi người.
Hắn trông không lớn, chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, khuôn mặt tuấn tú, phong thái xuất chúng, nhìn qua có vẻ quý khí, nhưng khóe mắt lại hơi thâm, trong ánh mắt mang theo vẻ ngông nghênh.
Thập Tam hoàng tử! Chu Triệu Lâm!
Sao hắn lại xuất hiện ở đây?
Sắc mặt Trần Phi biến đổi, Lý công công lập tức chắn trước mặt Chu Triệu Lâm, không cho hắn tới gần nửa bước, khom người: "Bái kiến Thập Tam hoàng tử."
Chu Triệu Lâm không thèm nhìn ông, trong ánh mắt dường như chỉ có Trần Phi, cất bước muốn vòng qua, nhưng Lý công công lại vượt lên một bước, tiếp tục chặn lại.
Điều này khiến sắc mặt Chu Triệu Lâm trở nên khó coi.
"Lão già, ngươi cố tình đúng không, ngươi không thấy ngươi cản đường của bản hoàng tử sao?" Hắn hung dữ trừng mắt nhìn Lý công công.
Lý công công vẫn không hề nhúc nhích: "Không biết Thập Tam hoàng tử đến đây có chuyện gì?"
"Chuyện của ta, là thứ ngươi có thể hỏi sao?" Chu Triệu Lâm mặt mũi âm trầm, ánh mắt trực tiếp lướt qua Lý công công, nhìn về phía Trần Phi, sau đó lại đổi thành vẻ ôn hòa: "Trần Phi nương nương, không ngờ chúng ta lại có duyên như vậy, thế mà lại gặp nhau ở đây! Chắc hẳn nàng còn chưa quen thuộc nơi này đi, hay là để ta tự mình đưa nàng đi tham quan một vòng thì thế nào?"
Lời vừa thốt ra, tất cả cung nữ thái giám xung quanh đều lạnh toát cả người.
Sao hắn dám!
Là hoàng tử, mà lại mời phi tần của Hoàng đế đi dạo ngự hoa viên!
Đó chính là người phụ nữ của cha ngươi!
Một khi chuyện này bị lan truyền ra ngoài, Thập Tam hoàng tử có lẽ còn có thể thoát thân, nhưng người chờ đợi Trần Phi nương nương chỉ có thể là cái c.h.ết không rõ nguyên nhân ở thâm cung!
Ngay cả Dương Phàm cũng không ngờ đối phương lại ngang ngược đến vậy!
Là hoàng tử đã thành niên, lại làm việc không hề kiêng nể, có thể thấy vị hoàng hậu nương nương kia đã dung túng đến mức nào, mới có thể nuôi dưỡng ra một con người có tính cách như vậy!
"Thôi đi, bản cung không khỏe, người đâu, hồi cung!" Trong lòng Trần Phi kinh hãi, nhưng cố nén cơn giận.
Dương Phàm ra hiệu cho Tiểu Liên Tử và những người khác, bảo họ mau lên hầu hạ Trần Phi, bọn họ cũng lập tức hiểu ý, nhanh chóng bước lên trước dẫn đường.
Trần Phi vịn tay lên cánh tay Dương Phàm.
Dương Phàm cảm nhận rõ được cảm xúc kích động của nàng, thân thể mềm mại nhẹ nhàng còn run lên nhè nhẹ, hơi thở giữa mũi phập phồng nhanh chóng, rõ ràng là vô cùng tức giận.
"Trần Phi chờ ta một chút!"
"Đừng đi mà!"
Thấy Trần Phi sắp rời khỏi tầm mắt của mình, Chu Triệu Lâm càng trở nên cáu gắt hơn, hắn vất vả lắm mới nắm được cơ hội, không ngờ lại bị một tên thái giám c.h.ết b.ầ.m phá hỏng.
Còn cái tên tiểu thái giám mà Trần Phi nắm lấy cánh tay kia nữa, Trần Phi cũng là người ngươi có thể chạm vào sao?
Đáng c.h.ết, tất cả bọn chúng đều đáng c.h.ết!
"Đồ c.h.ó! Cũng dám phá hỏng chuyện tốt của ta!" Chu Triệu Lâm tức giận, lao tới đánh thẳng vào mặt Lý công công.
Những tiếng tát liên tục vang lên.
Lý công công chỉ thản nhiên nhìn hắn, tựa như người bị đánh không phải mình, trên mặt thậm chí không hề có dấu đỏ nào: "Thập Tam hoàng tử, nếu đánh mệt rồi thì có thể nghỉ ngơi một lát."
"Ngươi!" Chu Triệu Lâm tức giận đến nỗi giậm chân, hậm hực phất tay áo bỏ đi.
"Đừng để ta nắm được cơ hội!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận