Thái Giám Dỏm: Ta Chính Là Đại Minh Cửu Thiên Tuế

Chương 293: Kiểm nghiệm thực lực

Ầm!
Phía trước lầu nhỏ, thân ảnh hai người lại lần nữa va chạm vào nhau.
Lấy chỗ hai người làm trung tâm, không khí đột ngột nổ tung, tạo thành từng vệt vặn vẹo rõ ràng.
Song phương ngươi tới ta đi, kịch liệt giao thủ.
Bá bá bá!
Dương Phàm cầm Vô Quang kiếm trong tay, liên tục thi triển thượng cổ Ngũ Hình kiếm thuật.
Một tấc ngắn một tấc hiểm, chiêu nào chiêu nấy đều muốn đoạt mạng, khí tức hình ngục nặng nề đè nén mang theo sự hung tàn dữ dằn, khiến Hàn Đường cũng có chút rùng mình.
Ầm!
Hàn Đường không ngờ mình sẽ bị vấp ngã đau như thế, càng nghĩ càng giận, nhân lúc Dương Phàm kiếm thế đã dùng hết, hung hăng vung ra một kiếm, kiếm quang âm tàn hung lệ đâm thẳng vào tim Dương Phàm!
Một kiếm này gấp gáp như sao băng đuổi trăng, một khi đâm trúng, dù là một khối tường sắt cũng sẽ bị xuyên thủng.
Huống chi là thân thể máu thịt?
Nào ngờ đúng lúc này, Dương Phàm đột nhiên vứt kiếm, hai tay xòe ra, giống như hai con rắn độc xuất kích, vèo một tiếng, hắn trực tiếp đưa tay chụp vào thân kiếm của Hàn Đường.
Hàn Đường thấy vậy thì ánh mắt lạnh lẽo, sát cơ trong lòng càng tăng, hắn nhe răng cười một tiếng, bất ngờ vặn thân kiếm, muốn dứt khoát cắt đứt bàn tay Dương Phàm!
Nhưng mà một giây sau, chuyện khiến hắn kinh sợ đã xảy ra!
Hai tay Dương Phàm men theo thân kiếm gạt một cái, bóp, hợp lại, vậy mà kẹp chặt lấy lưỡi kiếm, sau đó, hung hăng chà xát!
Rầm rầm.
Thanh trọng kiếm cấp bậc vạn rèn trong tay Hàn Đường lại bị xoa thành mảnh vụn!
Có thể thấy được thể phách của Dương Phàm giờ phút này mạnh mẽ đến mức nào, khiến người nghe thôi cũng thấy rợn người!
"Không thể nào!"
Hắn còn chưa kịp phản ứng, Dương Phàm đã một bước xông tới trước mặt hắn, thấp người, dùng vai húc, cả người thẳng tắp như một thanh trường thương đâm thẳng tới!
Ầm!
Hắn va thẳng vào ngực Hàn Đường!
Trong khoảnh khắc hai người tiếp xúc, một loạt tiếng xương vỡ vụn lập tức vang lên, Hàn Đường kêu thảm một tiếng, ngực rõ ràng bị xô lõm xuống!
Hắn suýt chút nữa bị một kích này của Dương Phàm đánh xuyên qua người!
Phốc.
Máu từ miệng Hàn Đường phun ra, như không cần tiền vậy.
"Phật chủ lại mạnh đến thế sao?"
Hàn Thiến Vân đứng bên cạnh phụ trách canh chừng cho Dương Phàm cũng không nhịn được mà lộ vẻ kinh hãi, không sử dụng nhục thân phật mà đã có được sức mạnh như vậy, không hổ là Phật chủ!
Vừa nghĩ đến thân thể nhục phật này, hai má xinh đẹp của nàng hơi đỏ lên.
Phật chủ như vậy, thật sự là uy phong a!
Mà giờ khắc này, Hàn Đường hối hận đến mức ruột gan đều muốn nát ra, không những không bắt được hai người đối phương, ngược lại khiến bản thân rơi vào cảnh tuyệt vọng.
Xương ngực vỡ vụn từng chiếc đâm vào trong cơ thể, khiến hắn không ngừng thổ huyết, mà Dương Phàm thừa thắng xông lên, càng bộc phát ra sức mạnh khiến hắn khó mà chống đỡ!
Chính trong lúc mất thần trong giây lát, Dương Phàm lập tức phát hiện cơ hội.
Tiến lên, đá ngang!
Thân hình Dương Phàm trực tiếp cắt sang bên cạnh Hàn Đường, Hàn Đường chỉ cảm thấy một luồng hàn ý kinh người bùng phát bên cạnh mình, còn chưa đợi hắn kịp phản ứng, Dương Phàm đã bắt lấy bả vai hắn.
Cùng lúc đó, toàn thân Dương Phàm lộn một vòng trên mặt đất, vậy mà nhanh chóng di chuyển ra phía sau lưng Hàn Đường.
Ầm!
Một bên bả vai khác của Hàn Đường cũng bị Dương Phàm bắt lấy!
Trong lòng Hàn Đường trong nháy mắt bốc lên hàn khí.
"Chờ một chút!"
Hắn rốt cuộc không để ý đến thân phận gì hay mặt mũi gì nữa, vội vàng hô lớn một tiếng, nhưng Dương Phàm đã sớm xác định hắn là địch nhân, giờ phút này sao có thể dừng tay?
Nên thừa dũng truy kích kẻ địch tới cùng, không thể mua danh hão học theo bá vương!
Đã là địch nhân, thì phải giết chết!
Oanh!
Sức mạnh cuồng bạo từ trong cơ thể Dương Phàm bùng nổ, gân cốt trong cơ thể căng lên, như cung tên kéo căng trên mặt đất, hai tay hắn bắt chéo sau lưng, túm lấy hai tay của Hàn Đường, dốc sức xé ra!
Răng rắc!
Hai tay của Hàn Đường trong nháy mắt bị xé đứt, đồng thời, để phòng đối phương liều chết phản kích, Dương Phàm một chân nhấc lên cao, dốc toàn lực đạp xuống, khiến Hàn Đường văng ra xa.
Phịch một tiếng, thân thể tàn phế của Hàn Đường rơi xuống đất.
Hắn liều mạng hơi ngẩng đầu lên, sinh mệnh lực cường đại của võ giả giúp hắn vẫn còn sống, nhưng mà, hai tay đã mất, ngực và lưng đều bị trọng thương, gần như khiến hắn lâm vào cảnh đường cùng!
"A! Tiểu tử ranh con, dám làm như thế!"
Cùng đường mới lộ bản tính, trong đáy mắt Hàn Đường lóe lên hung quang, bỗng nhiên nhảy lên, vậy mà lần nữa xông về phía Dương Phàm, mang theo khí huyết như núi lửa phun trào đánh tới!
"Muốn ta chết, ngươi cũng đừng mơ sống tốt! Cùng ta xuống địa ngục đi!"
Ầm ầm!
Hắn rõ ràng là tự dẫn nổ khí huyết của bản thân, muốn cùng Dương Phàm đồng quy vu tận!
Tàn độc đến thế sao!
Nhưng mà, Dương Phàm há có thể để đối phương toại nguyện: "Muốn chết cũng được, trước hết hãy để lại cái đầu cho ta!"
Đưa tay chộp một cái, Vô Quang kiếm bỗng nhiên rơi vào trong lòng bàn tay, sau đó, hắn trực tiếp kích phát Quy Ngưu Thân và Hùng Thần Giáp, vậy mà không chút do dự xông thẳng về phía đối phương.
Tung Địa Kim Quang thuật!
Kim quang trên người Dương Phàm lóe lên, xông thẳng lên, kiếm quang chợt lóe, hai người lại lướt qua nhau, mỗi người lao ra một khoảng cách.
Dương Phàm quay lưng về phía Hàn Đường, bình tĩnh thu kiếm vào vỏ.
Loảng xoảng!
Theo tiếng kiếm vào vỏ vang lên, phía sau lưng Dương Phàm lại truyền đến một tiếng phịch.
Đầu người bay lên, máu phun trào như suối!
Thân thể không đầu của Hàn Đường run rẩy hai lần, lúc này mới nặng nề ngã xuống đất!
Đại Tông Sư hoán huyết chín lần, chết!
Dương Phàm quay người, nhìn thi thể hắn, thở ra một hơi dài.
"Phật chủ?"
Hàn Thiến Vân tựa hồ phát hiện cảm xúc của hắn thay đổi, lo lắng nhìn hắn.
Dương Phàm khẽ lắc đầu, nói: "Chỉ là không ngờ rằng võ đạo cường giả đẳng cấp này lại khó chơi đến thế, nếu trước đó hắn không bị thương, trong tình huống một đối một, không biết cuối cùng hươu sẽ chết vào tay ai nữa."
Nhất là khi đang giao chiến với mình, còn phải đề phòng Hàn Thiến Vân ở bên cạnh nhìn chằm chằm!
Điều này khiến Dương Phàm cảm thấy bản thân thắng cũng có chút may mắn.
Hàn Thiến Vân khoác lên cánh tay Dương Phàm, trấn an: "Phật chủ, chuyện trên đời, làm gì có cái gì gọi là may mắn? Nô tỳ thấy, kết quả chỉ có ngài là người chiến thắng."
"Vẫn là nàng biết ăn nói."
Dương Phàm bật cười, cảm nhận được sự dịu dàng của nàng, đưa tay nhéo nhéo mũi nàng.
Đúng vậy, mình đã thắng.
Đối phương đã thua.
Kết quả chính là đơn giản như vậy.
Nếu như đối phương thắng, đối phương sao có thể thật lòng thương hại mình? Đừng đùa!
Ít nhất thì, từ việc đối phương lén lút theo dõi mình mà xem, e rằng đối phương cũng có cùng tâm tư như mình! Thương xót địch nhân, thì thật sự là tự mình chuốc lấy bất an.
Mắt Hàn Thiến Vân lập lòe: "Đúng rồi, Phật chủ, sao ngươi lại đột nhiên tìm đến nô tỳ?"
Dương Phàm đáp: "Trực giác của ta cảm thấy nàng có thể gặp nguy hiểm, nên lập tức chạy đến, cũng may là nàng không sao. Bất quá, năm tên quái nhân vừa nãy rốt cuộc là ai, sao lại bao vây nàng?"
"Bọn hắn là Ngũ Lão Tinh của Thiên Sư đạo."
Hàn Thiến Vân nhắc đến bọn họ, trong lời nói lộ ra một tia chán ghét và sợ hãi.
Nếu không phải Dương Phàm kịp thời chạy tới, có lẽ nàng thật sự khó tránh khỏi kiếp nạn này.
Nàng không nhịn được nắm lấy tay Dương Phàm càng chặt hơn, như vậy, nàng nên báo đáp đối phương thế nào đây?
Cảm xúc vừa bị Hàn Đường xông tới cắt ngang lại lần nữa trỗi dậy, Hàn Thiến Vân đột nhiên nhớ tới trò mới mà Dương Phàm từng thuận miệng nhắc tới.
Có lẽ có thể thử một chút, có lẽ hắn sẽ thích?
"Phật chủ, còn một khoảng thời gian nữa mới đến hừng đông, ngươi xem..." Hàn Thiến Vân nhẹ giọng nói.
Ý tứ ám chỉ trong đó, người đần độn cũng có thể hiểu được.
Nhục thân phật dung nhập vào bản thân, Dương Phàm đột nhiên cảm thấy mình nóng lên. Nhìn Hàn Thiến Vân quyến rũ động lòng người chủ động mời gọi, trong nháy mắt hắn có chút bối rối.
"Khụ khụ, ta cũng vừa có chút việc về đạo pháp muốn thỉnh giáo nàng."
Nói xong, thân ảnh hai người liền biến mất vào trong lầu nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận