Thái Giám Dỏm: Ta Chính Là Đại Minh Cửu Thiên Tuế

Chương 161: Phong Nguyệt Lâu bên trong Dương Nguyệt Tiên

Chương 161: Dương Nguyệt Tiên trong Phong Nguyệt Lâu Xuân Hi trấn.
Là một trong những cửa ngõ quan trọng dẫn vào Long Hối Sơn mạch, thậm chí còn bị đám dư nghiệt của Hoa Nghiêm Tự chọn làm đường lui bí mật, nơi này tự nhiên là một trong những địa điểm mấu chốt trong chuyến đi này.
Bọn họ đến rất nhanh, nhưng khi nhìn thấy những thanh lâu, quán kỹ lớn nhỏ trên đường, Dương Phàm bản năng cảm thấy có gì đó không ổn.
Quả nhiên, xe ngựa vòng qua một con phố, dừng lại trước một thanh lâu, Đào Anh nhìn về phía Dương Phàm, phân phó: "Sau này, ngươi tạm thời làm việc ở đây."
"Hả?"
Mặt Dương Phàm có chút tái mét, chuyện này là sao vậy, vội vàng nói, "cô cô, ta không phải đóng giả con gái của ngươi sao?"
"Ai nói để ngươi đóng giả con gái ta?"
Đào Anh lại kinh ngạc nhìn hắn, sau đó giật mình hiểu ra, giải thích, "Thanh lâu này là nhà ta vừa mua, ngươi sau này nhớ gọi ta là Đào lão bản."
Nói đến đây, hắn ngừng lại một chút rồi nói ra một sự thật khiến Dương Phàm hết hồn: "Còn ngươi, thì là đầu bài mà ta mua được từ Thần Đô..."
"..."
Dương Phàm hoàn toàn kinh ngạc, vạn lần không ngờ mọi chuyện lại diễn ra theo kiểu này, giọng nói đầy vẻ bối rối, "Đào chấp sự, ta..."
Đào Anh cắt ngang lời hắn: "Gọi ta Đào lão bản!"
Dương Phàm lập tức đổi giọng: "À, Đào lão bản, ta thấy ta không hợp với việc này lắm..."
Đào Anh lại nhìn hắn bằng ánh mắt tán thưởng và kỳ vọng: "Hãy tin vào bản thân, giống như ta tin ngươi vậy! Tốt rồi, thời gian không còn sớm, xuống xe đi, nhớ kỹ thân phận của ngươi, đầu bài đang nổi ở Thần Đô! À, nhớ tự đặt cho mình một cái nghệ danh."
Dứt lời, Đào Anh trực tiếp xuống xe.
"Đợi chút, Đào lão bản..."
Dương Phàm cảm thấy cả người không ổn.
Chẳng phải nói là nhiệm vụ nguy hiểm sao, sao mình lại xâm nhập vào thanh lâu làm kỹ nam thế này!
Bên này, Đào Anh vừa xuống xe, Tôn Vinh, người phụ trách lái xe, lập tức thò đầu vào trong xe, kích động nói: "Tiểu Phàm tử, ngươi xem kìa, cô cô vậy mà lại mang bọn ta đến thanh lâu!"
Dương Phàm trừng mắt nhìn Tôn Vinh một cái, đến thanh lâu thì có gì mà phải kích động, hắn sắp phải làm đầu bài ở đây, còn gì để nói sao?
"Cái gì mà cô cô, phải gọi là Đào lão bản!"
Dương Phàm tức giận nói xong, trực tiếp bước xuống xe.
"Chuyện này là sao..."
Tôn Vinh gãi đầu, mặt mày hoang mang, có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn là giao xe ngựa cho gã sai vặt ở cổng thanh lâu, nhanh chân đuổi theo hai người.
"Chờ ta với!"
Thanh lâu này có tên là Phong Nguyệt Lâu, quy mô không lớn, bên trong nuôi khoảng hai mươi cô nương, một nửa trong số đó là thanh quan nhân, nửa còn lại mới là làm chút chuyện buôn da bán thịt.
Hiện tại người chủ sự trong lâu là một phụ nữ tên là Hồng mụ.
Nàng có thân hình đầy đặn, khí chất chín chắn, khuôn mặt trái xoan, tóc dài búi cao, trang điểm phấn má màu vàng, dung nhan xinh đẹp, tràn đầy hương vị quyến rũ.
Lúc này, nàng mặc một chiếc váy áo vừa người, làm nổi bật thân hình không sót chỗ nào, eo thon, dáng người mảnh mai, phối hợp với khí chất phong trần, đúng là một mỹ nhân cực phẩm.
Đào Anh đưa ra giấy tờ mua bán, Hồng mụ mới biết nơi này đã bị bán đi, nhưng thần sắc không có gì bất ngờ, ánh mắt chậm rãi lướt qua ba người Đào Anh.
Cuối cùng vẫn là dừng lại ở Đào Anh.
"Gặp qua Đào lão bản, sau này còn mong ngài chiếu cố nhiều hơn."
Giọng Hồng mụ đầy từ tính.
Đào Anh liếc mắt nhìn nàng, nhưng không hề gợn sóng: "Sau này nơi này vẫn là do ngươi chủ sự, về sau ta sẽ cử người đến quản sổ sách, còn hắn, sau này sẽ là đầu bài ở đây."
Hắn chỉ vào Dương Phàm, mặc kệ ánh mắt kinh hãi của Tôn Vinh.
Dương Phàm mặt không cảm xúc, cộng với khí chất cao ngạo, vẻ ngoài thanh tú thoát tục, thân hình cân đối, quần áo vừa vặn, quả thật khiến người ta rung động.
Ngay cả là phụ nữ, Hồng mụ cũng không kìm được mà thích thú.
Tuy có hơi lạnh lùng, nhưng sẽ có người thích thôi.
"Vậy thì chuyện này giao cho ta."
Hồng mụ cũng rất vui, trên mặt lại có vẻ chần chờ hỏi: "Đào lão bản, không biết cô nương muốn làm thanh quan nhân để tranh hoa khôi, hay là..."
"Đương nhiên là thanh quan nhân."
Khóe miệng Đào Anh khẽ giật, nói thẳng.
Dương Phàm cũng rũ mắt xuống, tất nhiên là nhận ra Đào Anh kia suýt không nhịn được cười, trong lòng âm thầm quyết định, ngày nào đó nhất định phải cho Đào Anh mặc thử đồ nữ một lần!
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt."
Hồng mụ liên tục gật đầu.
Thanh quan nhân là chỉ bán nghệ, không bán thân, dùng tài nghệ mua vui cho người, đó mới thực sự là nghề hái ra tiền, dù sao cái gì mong mà không được mới là tốt nhất.
Mấy phú thương lắm tiền đã sớm nhìn thấu điều này, thường thường sẽ lăng xê mấy thanh quan nhân hàng đầu.
Các nàng từng người phong nhã, tài hoa hơn người, cầm kỳ thi họa đều tinh thông.
Có vài phú thương còn liên kết tổ chức thi hoa khôi, bỏ tiền nâng danh tiếng của các nàng lên, sau này sẽ có người nguyện ý chi tiền ra tiếp khách.
Cho dù thanh quan nhân sau này "chải chuốt" thành hồng quan nhân, vẫn sẽ có khách khứa nườm nượp, tiền vào như nước, đó mới thực sự là cây hái ra tiền.
Thậm chí sau khi qua thời thanh xuân, còn có thể tìm một thư sinh tử tế mà gả.
Hồng mụ rất rành rẽ chuyện này, dù sao Phong Nguyệt Lâu trước giờ cũng đi theo con đường này, đáng tiếc, bồi dưỡng hoa khôi tốn quá nhiều của cải, mấy lần bỏ vốn ra đều không thành công, ngược lại vì vậy mà tổn thất không ít.
Có lẽ đây cũng là lý do vì sao lão bản trước đây bán Phong Nguyệt Lâu đi.
Đào Anh sắp xếp xong mọi chuyện, dặn dò Dương Phàm vài câu rồi mang Tôn Vinh rời đi, trước khi đi, Tôn Vinh còn lưu luyến quay đầu nhìn mấy cái.
"Vừa rồi vội quá, vẫn chưa biết tên cô nương là gì?"
Hồng mụ tươi cười nhìn Dương Phàm, mấy cô gái trang điểm lòe loẹt xung quanh cũng đang nhìn hắn, có người cảm thấy hứng thú, có người mang theo địch ý mơ hồ.
Dương Phàm khẽ đảo mắt qua, liền hiểu được suy nghĩ của mỗi người, nghĩ bụng đến đâu thì hay đến đó.
Dù sao, đã đến đây rồi.
Thế nhưng chuyện tên tuổi lại không thể qua loa, đó là đại diện cho danh tiếng, đại diện cho khí số, nếu sau này hắn thực sự trở thành hoa khôi, mà tên lại là "Thiết Chùy" thì còn gì mà thể diện.
Không biết vì sao, cái tên của Thất Hoàng Nữ đột nhiên xông ra trong đầu hắn.
Nguyệt Tiên!
Cái tên này hay đấy!
Dù sao nàng ở thâm cung, mình cứ dùng một chút chắc cũng không bị phát hiện, thế là, Dương Phàm nhỏ giọng nói: "Cứ gọi ta Nguyệt Tiên là được."
"Nguyệt Tiên? Tên hay quá! Nguyệt trung tiên tử, nhân gian mỹ nhân!"
Mắt Hồng mụ sáng lên.
Cộng với khí chất lạnh lùng của Dương Phàm, trong lòng càng vui vẻ khôn tả.
Cái tên đẹp như vậy, con người lạnh lùng cao ngạo như thế, hai thứ này đúng là trời sinh một cặp.
Nếu qua tay mình chăm chút một chút, không chừng có thể đoạt được danh hiệu hoa khôi Xuân Hi trấn, để Phong Nguyệt Lâu một lần nữa vang danh trăm dặm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận