Thái Giám Dỏm: Ta Chính Là Đại Minh Cửu Thiên Tuế

Chương 351: Vương hoàng hậu hình dáng?

Chương 351: Vương hoàng hậu có hình dạng như thế nào?
Phía đông thành, một quán rượu.
Ba tầng lầu nhỏ dưới mặt đất, lại có một đường hầm tĩnh mịch, nối thẳng xuống lòng đất.
Đào Anh mở cánh cổng Long Môn nặng nề, từng bước đi xuống, đèn đuốc hai bên đường hầm dần dần tối đi, khi hắn tiến vào lòng đất, những ngọn đèn chong lớn cỡ cánh tay mới dần dần vang lên.
Ầm ầm.
Một tiếng dây sắt vang lên, một bóng người chỉ có nửa thân trên đập vào mắt.
Chương Tòng Tân!
Hắn lại bị Đào Anh giam ở nơi này!
Khoảng mười sợi xiềng xích bằng vẫn thạch, to cỡ cổ tay trẻ con, trói chặt hắn trên bệ đá, chỗ gân bị chém đứt lần trước đang chậm rãi mọc lại.
Vô số những sợi dây xích đó quấn quanh lấy hắn, như một bầy rắn đen đang múa!
"Họ Đào, ngươi đúng là đồ không giữ lời, tiểu nhân béo ú hay nuốt lời! Ngươi còn đến đây làm gì!"
Chương Tòng Tân nhìn Đào Anh, ánh mắt ngập tràn giận dữ.
Gân xanh trên người hắn nổi lên, những sợi xích trói chặt trên người hắn bắt đầu điên cuồng rung động, giống như tiếng súng liên thanh, đinh tai nhức óc!
Nhưng mặt Đào Anh lại không chút gợn sóng: "Nhà ta đã hứa, sau khi học được 'Cân Bồ Tát' thì mới thả ngươi đi, mà ngươi cũng thấy đó, nhà ta luyện 'Cân Bồ Tát' vẫn chỉ mới nhập môn thôi..."
"... "
Chương Tòng Tân nghe vậy thì giận đến đau gan, chỉ hận mình nhất thời hồ đồ, chẳng những mất pháp môn 'Cân Bồ Tát' mà người cũng không trốn thoát được.
Nếu đợi đến tên thái giám chết bầm này tu thành 'Cân Bồ Tát', thì biết đến bao giờ? Chẳng lẽ mình phải bị nhốt ở đây mười năm, tám năm sao?
"Thôi, bây giờ bên ngoài đang loạn, ngươi dù có đi cũng rất nguy hiểm nếu bị người phát hiện. Nhà ta cũng là vì nghĩ cho ngươi thôi, ngươi cứ ở đây an tâm tĩnh dưỡng."
"Yên tâm, nhà ta là người giữ lời, nhất định sẽ thả ngươi đi."
Đào Anh giống như một lão cặn bã nam, không ngừng trấn an cảm xúc của Chương Tòng Tân.
Chương Tòng Tân cuối cùng cũng nhìn ra điều gì, cười lạnh nói: "Ngươi là có chuyện gì cần ta giúp đúng không? Nói cho ngươi biết, không có đâu!"
Đào Anh cười nói: "Đừng có lạnh nhạt xa cách thế chứ! Giúp nhà ta, kỳ thực cũng là giúp chính ngươi, nếu nhà ta cứ tu mãi không thành 'Cân Bồ Tát', vậy chẳng phải ngươi phải ở đây cả đời sao?"
Vẻ mặt Chương Tòng Tân biến đổi, cuối cùng cũng chịu nhả ra: "Nói đi, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
"Nhà ta vô tình để lộ chuyện luyện 'Cân Bồ Tát' rồi!"
Đào Anh buông tay, thản nhiên nói.
"Khó trách, hóa ra ngươi bị lộ!"
Chương Tòng Tân giật mình, vừa nghĩ đến đây liền cười nói, "Xem ra ngươi muốn che giấu sự thật là ngươi đang tu luyện 'Cân Bồ Tát'! Dễ thôi! Ta có một môn pháp thuật rút gân ngoại thân, có thể rút gân của mình ra bên ngoài cơ thể, cấy vào người khác, dùng huyết mạch thân tộc nuôi dưỡng gân của mình!"
Hắn dứt khoát lưu loát nói ra pháp môn, sau đó lại lộ ra vẻ tiếc hận, thương hại mà không giúp được gì: "Có điều, ngươi là thái giám, không biết lấy đâu ra người thân hậu duệ để mà..."
Đào Anh cắt ngang lời hắn: "Cái này không cần ngươi lo! Nhà ta chỉ hỏi pháp môn này có tai họa ngầm gì không?"
Chương Tòng Tân thản nhiên nói: "Tai họa ngầm thì tính ra có, cũng xem như không có! Dựa theo pháp môn 'Cân Bồ Tát' mà luyện ra gân, người bình thường đương nhiên là nuôi không được lâu! Trong vòng hai ngày thì còn vô sự, nhưng nếu vượt qua hai ngày, chắc chắn bị gân nuốt chửng toàn bộ khí huyết, vỡ tan xác mà chết!"
"Người thân cũng như vậy, người khác tuy cũng có thể, nhưng thời gian sẽ ngắn hơn."
Câu nói tiếp theo, Chương Tòng Tân không nói, pháp môn này vừa là một chiêu ẩn giấu, đồng thời cũng là một pháp môn tu luyện cấp tốc!
Lại tên —— "Huyết Luyện Bồ Tát Quan"!
Năm đó, hắn cũng dựa vào pháp môn này mà tu thành "Cân Bồ Tát".
Hậu quả là, cả tộc diệt vong!
Tất cả tộc duệ cùng người thân đều bị hắn luyện hóa!
Đến ngày thành công, từng sợi gân giống như hắc long, phá tan cơ thể mà ra, tụ tập vào một mình hắn!
Một gia tộc võ đạo bá chủ một phương, triều bái "Thiên Ngục Đạo Tôn" Chương gia mấy ngàn người, toàn bộ đều thành tựu một mình Chương Tòng Tân!
Một tôn "Cân Bồ Tát"!
Nhuộm đỏ cả tộc bằng máu!
"Hiểu rồi!"
Đào Anh im lặng một lúc, đi đến bên cạnh Chương Tòng Tân, nhặt từng chiếc gân đã rụng của đối phương lên, lúc này mới chuẩn bị rời đi.
Chương Tòng Tân nhìn thấy hắn sắp ra khỏi thạch thất, rốt cuộc không nhịn được lên tiếng hỏi: "Ngươi nhặt những mảnh gân rách này của ta để làm gì?"
Đào Anh dừng lại, chỉ nghiêng mặt sang một bên, cười tủm tỉm nói: "Đây chính là gân rơi ra từ 'Cân Bồ Tát' chân chính! Dùng để trộn gỏi, xào rau, cẩu gia ăn ai cũng khen ngon cả."
"Con mẹ nó ngươi..."
Chương Tòng Tân sững người một lúc, sau đó giận dữ!
Tên thái giám chó chết này dám lấy gân của hắn cho chó ăn!
Tức đến nỗi gân xanh toàn thân hắn muốn nhảy ra, nhưng khi nhìn lại Đào Anh, đối phương đã chui vào đường hầm, biến mất không thấy bóng dáng, toàn bộ lòng đất lại chìm vào bóng tối.
Một hồi lâu, hắn mới bình phục lại: "Thái giám chó, ngươi được lắm! Ngươi cứ chờ đấy, lão tử sớm muộn cũng tự mình rời khỏi đây!"
Trời tối, mọi người đều đã yên giấc, Khôn Ninh Cung.
Đại yến trong cung đình tiến hành đến giờ đã tan, coi như là yến tiệc gia đình, không có ngoại thần tham gia, Vương hoàng hậu được một đám người hầu hạ đi đến Khôn Ninh Cung.
Đêm nay hắn gặp được càng nhiều người quen, y hệt như năm xưa.
Đương nhiên, cũng không ít gương mặt mới, ai nấy đều xinh đẹp động lòng người, dáng vẻ yểu điệu, khuôn mặt tú mỹ khiến hắn đầy ghen ghét.
"Từ từ thôi, từ từ thôi."
Vương hoàng hậu xoa bụng mình, cố gắng bình ổn lại tà hỏa trong lòng!
Ngay lúc đó, hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấy bóng người trên đỉnh đại điện, rõ ràng là Dương Phàm vừa đếm xong tiền, vẻ mặt kích động đến mức không thể kiểm soát được.
329.000 hai trăm lượng bạc!
Dương Phàm cảm thấy bước chân của mình đều đang chao đảo!
Tục ngữ có câu, người không tiền của phi nghĩa không giàu, ngựa không ăn vụng cỏ ban đêm thì không mập!
Giờ phút này, cất giấu trong lòng mấy chục vạn lượng tiền mặt, Dương Phàm cảm thấy lưng mình cứng cáp hơn không ít, hắn, Dương Phàm, là một tên thổ hào siêu cấp!
"Vị chấp sự này, Hoàng hậu nương nương cho mời!"
Ngay lúc Dương Phàm đang đắc ý, một giọng nói đột ngột vang lên, làm hắn giật mình, vội vàng quay đầu lại thì thấy một lão thái giám đang đứng sau lưng!
"Vương hoàng hậu?"
Tim Dương Phàm thắt lại.
"Không sai!"
Dương Phàm nhìn vẻ mặt thâm trầm của lão thái giám kia, chỉ có thể cố gắng đi theo.
Bên trong Khôn Ninh Cung.
Vương hoàng hậu nhìn Dương Phàm đang mặc bộ chấp sự, nụ cười càng thêm sâu sắc: "Không tệ, không tệ."
Ánh mắt chăm chú dò xét khiến tim Dương Phàm run rẩy, dù sao đối phương thân xác là phụ nữ nhưng bên trong lại là một người đàn ông a!
Ánh mắt như vậy thật sự là có chút khiến Dương Phàm không chịu nổi, hắn ho khan hai tiếng, nói: "Không biết Hoàng hậu nương nương gọi ta đến có chuyện gì?"
"Có chuyện gì?"
Mặt Vương hoàng hậu trầm xuống, giọng nói lạnh băng: "Chuyện ngươi đã đáp ứng, nhanh vậy mà đã quên sao?"
Không khí xung quanh bỗng trở nên ngưng đọng.
Dương Phàm ngẩng đầu, nhìn đối phương, chỉ cảm thấy trong mắt đối phương đầy tơ máu, lộ ra một sự tà tính và dữ tợn!
Kinh khủng nhất là, trong ánh mắt của đối phương, dường như có khuôn mặt muốn xé rách ra!
Một khuôn mặt dữ tợn làm từ từng mảng huyết nhục!
Mơ hồ như hình rồng!
Nhìn thôi cũng khiến người ta kinh hồn bạt vía!
Đây là hình dáng thật của đối phương sao?
"Không dám!"
Mặt Dương Phàm biến sắc, vội vàng nói: "Ta đã liên lạc với huynh trưởng rồi, nhưng hắn đang bị thương nhẹ ở bên ngoài, nên không thể không tạm thời tĩnh dưỡng."
"Bị thương? Là chuyện ở Việt Vương phủ sao? Ha ha, cũng không biết nên nói hắn ngu xuẩn hay cuồng vọng nữa, chỉ là một dư nghiệt Đại Chu, thật cho rằng tu thành 'Bì Ma Vương' là không ai trị được sao?"
"Thiên hạ này, đến cuối cùng vẫn là thiên hạ của Chu gia ta!"
Nào ngờ Vương hoàng hậu lại một lời nói trúng chuyện ở Việt Vương phủ, khiến Dương Phàm cũng kinh hãi.
"Ngài biết?"
"Hừ."
Vương hoàng hậu lạnh lùng quét Dương Phàm một cái: "Về nói với hắn, nếu hắn không muốn chết, tốt nhất đừng động đến Nguyệt Tiên, nếu không thì đừng trách ta không nhắc nhở hắn, sẽ có ngày chết không toàn thây!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận