Thái Giám Dỏm: Ta Chính Là Đại Minh Cửu Thiên Tuế

Chương 1196: Mẹ, Dương hán đốc gọi ngươi đi học viện đi học!

Chương 1196: Mẹ, Dương hán đốc gọi ngươi đến học viện đi học! Trường học nữ sinh chưa xong. Một đám đại nho nghe Dương Phàm nói vậy, ai nấy khóe miệng co giật, mặt mày tái mét, trong lòng thầm mắng không thôi. Bọn họ nói đến nữ nhân, là cả một cộng đồng chứ đâu phải mẹ của riêng ai! Cái tên hoạn quan này lại cố ý đánh tráo khái niệm! Nhưng dù vậy, bọn họ vẫn bị hành động của Dương Phàm làm cho hoảng sợ. Phải biết Đại Minh từ xưa đến nay luôn lấy chữ hiếu làm đầu, Thái tổ năm xưa từng định ra chính sách dưỡng lão và ưu tiên người già, đồng thời ban hành cả «Từ Hiếu Lục» để tôn vinh đạo hiếu. Cái gọi là trăm nết thiện, hiếu đứng đầu. Đây chính là gốc rễ của đạo đức. Nếu thật sự để Dương Phàm bóp méo lời nói của bọn họ rồi đăng lên «Đại Minh thời báo», thì danh tiếng của bọn họ không chỉ rớt xuống ngàn trượng, mà còn có thể bị kết tội “Bất hiếu”! Một người nóng nảy không nhịn được, giận dữ nói: “Họ Dương kia, ngươi quá ngang ngược rồi, rõ ràng ý chúng ta không phải vậy!”. “Không phải ý đó, vậy ý các ngươi là gì?”. Dương Phàm đáy mắt lóe lên một tia cười lạnh, thản nhiên nhìn bọn họ, nói: “Chỉ biết chăm chăm vào câu chữ, tìm mọi cách phản bác người khác, mà không nghĩ đến báo đáp triều đình! Nhìn xem các ngươi ăn mặc chỉnh tề như vậy, có bao nhiêu sách đã đọc vào bụng?”. “Hưởng thụ ơn huệ của hoàng gia, lại ngang nhiên tụ tập gây rối, chống đối thánh chỉ, đó là bất trung! Sinh ra từ mẹ, lại cố ý bôi nhọ địa vị và nhân phẩm của nữ nhi, đó là bất hiếu!”. “Đối mặt với cảnh tượng nữ nhi khắp thiên hạ bao đời làm nô tỳ, yếu thế bất lực, lại nhắm mắt làm ngơ, đó là bất nhân! Trong lòng còn nuôi dưỡng ác niệm, cay nghiệt với người khác, vi phạm lương tri, không nhìn công lý, đó là bất nghĩa!”. “Bọn bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa như các ngươi, còn dám giảo biện trước mặt ta sao! Người đâu, trói hết bọn chúng lại cho ta, dẫn đi chịu đại hình!”. Dương Phàm vung tay lên. Tùy tùng Trịnh Vị Niên và những người khác lập tức cười gằn, như hổ lang cùng nhau xông lên. Xích sắt trong tay loảng xoảng một tiếng đã chụp lên đầu đám đại nho, bọn họ còn định phản kháng thì liền bị Trịnh Vị Niên hung hăng nện một cú vỏ đao vào đỉnh đầu. “Tất cả im miệng cho ta, nếu không thì đừng trách ta lỡ tay cắt trúng chỗ nào của các ngươi đó!” Trịnh Vị Niên quát lớn một câu. Hắn lười học Dương Phàm đi đôi co với đám người này, đối phó bọn họ, hắn đã sớm có kinh nghiệm đầy mình. Đừng nhìn lúc trước bọn họ ra vẻ kiên cường thế nào, trên thực tế lại là một đám mã dẻ cùi, cứng đầu không xong, hễ quỳ xuống liền lộ rõ nguyên hình. Bốp. Lời vừa thốt ra, mặt mũi đám đại nho liền đỏ bừng, mắt thì trợn trừng, nhưng hành động thực tế thì ngoan ngoãn răm rắp. Đến lúc này, Dương Phàm mới chậm rãi cho người ta treo tấm biển "Đại Minh nữ viện" do Chu Cao tự tay đề ở trước cổng trường. Treo tấm biển lụa đỏ, bên dưới tên học viện thậm chí còn có cả ấn chương của bệ hạ, không còn nghi ngờ gì nữa, ngôi trường này được thể hiện ở mức độ cao nhất. "Tên vương bát đản âm hiểm, bệ hạ ngự bút ban cho tấm biển, mà đến bây giờ mới lấy ra!”. “Ai nói hắn chí tình chí nghĩa, hiệp can nghĩa đảm, tâm như trẻ thơ? Thằng này lòng dạ tuyệt đối đen như mực, hơn nữa, không phải loại bình thường đâu!”. Một đám đại nho nhìn cảnh này, mắt đã đỏ ngầu, trong lòng vừa sợ vừa giận. Nếu như bọn họ biết sớm có tấm biển này thì cho dù có mười cái gan, họ cũng không dám đến đây! Vốn nghĩ Dương Phàm tuổi còn trẻ, lại mang tiếng hiệp nghĩa, dù ở địa vị cao nhưng vẫn mềm yếu dễ bắt nạt, bọn họ còn định mượn cơ hội này kiếm chác chút danh tiếng ấy chứ! Ngược lại bây giờ thì hay rồi, đúng là xui xẻo tám đời! “Đại nhân, mọi chuyện đều dễ nói! Người xưa nói, ai mà không mắc lỗi? Mắc lỗi mà sửa được thì không còn gì tốt hơn. Chúng ta đã biết sai rồi, xin nguyện ý sửa chữa! Xin đại nhân giơ cao đánh khẽ, chúng ta sẽ soạn văn ủng hộ ngài!”. Thấy Dương Phàm mặt không cảm xúc, không mảy may nhúc nhích, một đại nho sốt ruột, nếu thật sự bị đưa vào nhà ngục, dù không chết thì cũng bị lột da! Ông ta cắn răng một cái, giậm chân hô lớn: “Đại nhân, Trương Tẫn ta không những soạn văn, mà còn đưa cả mẹ ta đến trường học!”. “Xoạt!”. Mọi người tại đó trong nháy mắt im lặng, mắt suýt chút nữa lồi ra ngoài. Anh bạn vẫn là người lợi hại nhất. "Hửm?". Nghe lời này, đến Dương Phàm cũng khóe miệng giật giật, không khỏi nhìn người này. Trương Tẫn? Tẫn… Đúng là người như tên. Trong lòng hắn khẽ động, ra hiệu cho người đang giữ Trương Tẫn thả ra. Trương Tẫn vừa được tự do liền chạy tới trước mặt Dương Phàm, tươi cười nịnh nọt. “Đại nhân, ta mới được thăng lên làm đại nho, sở trường nghiên cứu «Hiếu Kinh», ta là người có hiếu nhất! Hôm nay tới trường làm loạn là ta không hề muốn, bị đám người kia ép buộc mà thôi, bất đắc dĩ mới đến đây”. Trương Tẫn không chút do dự đem cái nồi trút hết lên đầu những người đi cùng, thậm chí trong đầu đã không ngần ngại mà thêm vào kinh điển những nội dung tương tự như “Nam nữ bình đẳng”. Hắn vội vã hiến ra sở học của mình: “Xin đại nhân xem!”. “Ngươi rất được đấy!”. Dương Phàm hài lòng nhìn hắn, thản nhiên nói: “Ngươi tự do rồi, về thu xếp ổn thỏa đi, vài ngày nữa bảo mẹ ngươi đến báo danh sớm chút”. “Vâng, đại nhân! Sau này mỗi ngày con nhất định đúng giờ đưa đón mẹ con đi học!”. Trương Tẫn vội vàng đáp. Đám đại nho xung quanh thấy Trương Tẫn dễ dàng có lại được tự do như vậy, thì mắt đã đờ ra rồi, rõ ràng là mọi người cùng nhau tới, sao chỉ mình ngươi được toàn thây trở ra vậy! Nhất là cái chuyện đưa mẹ đi học, ngươi nghe xem có giống lời người nói không? Đúng là đồ bất hiếu! Vì chút tự do mà bán cả mẹ mình, còn có lương tâm gì nữa! Nghĩ đến đây, bọn họ không khỏi nhao nhao dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Trương Tẫn! Cũng đúng lúc đó, một đám người không chút do dự quát to lên. “Đại nhân, mẹ của con cũng có thể đi học!”. “Đại nhân, con không chỉ đưa mẹ đi học mà cả cô dì bảy bát, phu nhân và cả con gái cũng có thể đến trường!”. “...”. Trương Tẫn: “...”. Mấy người cũng vậy, có tư cách gì khinh bỉ ta chứ? Nhưng mà, đối mặt với tình cảnh này, Dương Phàm lại mặt không cảm xúc, quát lớn: “Im hết đi! Đây là ngự bút của bệ hạ, học viện nữ sinh đầu tiên của Đại Minh, các ngươi nghĩ muốn vào là vào được sao?” “Hừ, người đâu, dẫn hết bọn chúng đi!”. Dương Phàm phất tay áo, Trịnh Vị Niên liền đem đám người này bắt hết xuống dưới. Trương Tẫn nhìn thấy một màn này, trong lòng không khỏi âm thầm may mắn, may mà mình hô sớm, bằng không e là cũng phải vào trong số này. Nghĩ đến những thứ có thể xảy ra với những người kia, hắn liền hạ quyết tâm, trở về sẽ thuyết phục mẫu thân đến lớp cho bằng được. “Mẹ, con làm tất cả cũng là vì tốt cho ngài mà thôi!”. “Dù sao ngài thân thể khỏe mạnh, bình thường cũng chẳng có gì làm chỉ là ở ngoài nói chuyện phiếm với đám Trí Sĩ Lý Thị Lang, Vương Viên ngoại, uống trà rồi nhảy nhót thôi. Chi bằng để con cả ngày phải lo lắng cho chuyện mẹ tìm cho con một ông dượng thì sao mẹ không vào học viện chăm chỉ học hỏi tri thức văn hóa, tranh thủ trở thành một người có cống hiến cho Đại Minh triều?”. Trương Tẫn nghĩ đến đây thì không kìm được lau lau khóe mắt. "Con đây là một lòng hiếu thảo!".
Bạn cần đăng nhập để bình luận