Thái Giám Dỏm: Ta Chính Là Đại Minh Cửu Thiên Tuế

Chương 1134: Khổng Thụy: Ta đã đánh chết hai cái Lục Trì, năm cái Tịnh Nhai!

Chương 1134: Khổng Thụy: Ta đã đánh chết hai cái Lục Trì, năm cái Tịnh Nhai!Ngay khi Lục Trì và Tịnh Nhai ôm đầu khóc rống, kể lể vận mệnh bất công, thì Thái Hư lão đạo bên cạnh đột nhiên lên tiếng: "Việc này có lẽ là một cơ hội!"
"Cơ hội?"
Lục Trì và Tịnh Nhai quay đầu nhìn hắn.
Thái Hư lão đạo cười nhăn nhở: "Cướp một lần cũng là cướp, cướp hai lần cũng là cướp! Chúng ta dứt khoát đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, dứt khoát thừa cơ tính kế, thật sự đi cướp thêm một lần nữa!"
"Còn cướp bọn bắc lỗ?"
Lục Trì và Tịnh Nhai nhìn nhau, trong lòng bỗng trào lên một ngọn lửa tà, vô cùng kích động.
Tuy không biết ai giả mạo bọn họ cướp sạch bọn người bắc lỗ, nhưng việc bọn bắc lỗ kia lựa chọn khuất phục là thật, vậy thì cái đầu của bọn ni cô kia người khác sờ được, bọn họ sao lại không thể sờ được!
"Không sai! Cù Châu là địa bàn của Nam Khổng, mà người bắc lỗ xưa nay ngang ngược, lần này bị mất một số tiền lớn, chắc chắn sẽ gây sự với Nam Khổng, đòi hỏi bồi thường."
Thái Hư lão đạo vẻ mặt chắc chắn, "Mà bọn bắc lỗ xưa nay lấn kẻ yếu sợ kẻ mạnh, bọn họ mới bị hai vị hiền đệ cho một vố đau, tuyệt đối không dám đắc tội hai vị hiền đệ lần nữa, đến lúc đó, hai vị hiền đệ chỉ cần lộ mặt một chút…"
Nói đến đây, mắt hắn tỏa sáng, dùng giọng điệu đầy mê hoặc nói, "Số tiền lớn như vậy, chỉ sợ không cần tốn nhiều sức, dễ như trở bàn tay!"
"Làm thôi!"
Lục Trì và Tịnh Nhai vốn là những kẻ gan to bằng trời, càng nghĩ càng thấy có cơ hội, lập tức quyết định, bất kể là bắc lỗ hay không bắc lỗ gì, cướp hết!
Mạo hiểm thì cũng có mạo hiểm chút, nhưng thu hoạch chắc chắn sẽ lớn!
"Không ngờ người trong nhà ngồi, của từ trên trời rơi xuống!"
Thái Hư lão đạo cũng không nhịn được mà hâm mộ nói, "Nghĩ như vậy, kẻ giả mạo hai vị, quả thực là người tốt a!"
Trong lúc mấy người đang mưu tính chuyện đi cướp bóc Khổng Tường và Khổng Thụy thì bọn họ cũng đã rời khỏi tộc địa Nam Khổng, nụ cười trên mặt gần như không thể che giấu.
Tuy bị "Lục Trì" và "Tịnh Nhai" cướp đi một quyển thánh thư, mấy viên thần thông, còn có một khoản tiền lớn, nhưng bọn họ đã được Nam Khổng đền bù thiệt hại.
Vừa nghĩ đến việc Khổng Ngạn Minh - người đứng đầu Nam Khổng lại phải khúm núm, hạ mình trước mặt bọn họ, lòng bọn họ liền cảm thấy thoải mái vô cùng.
"Gia chủ Nam Khổng, chỉ được vậy thôi!"
"Cái hạng người này cũng muốn tranh đoạt với tộc trưởng, nghĩ thôi đã thấy buồn cười!"
Hai người liếc nhìn nhau, cùng nhau nở một nụ cười giễu cợt.
"Đúng rồi, tam ca."
Khổng Thụy nhìn sắc trời: "Trời cũng không còn sớm, hay là chúng ta nghỉ ngơi một đêm rồi mới xuất phát?"
"Chậm thì sinh biến, chúng ta đi luôn đêm nay!"
Khổng Tường lắc đầu, nói thẳng: "Nếu Lục Trì và Tịnh Nhai biết chúng ta vơ được chỗ tốt từ Nam Khổng, chỉ sợ lại sẽ tìm tới cửa! Không thể không đề phòng a!"
Khổng Thụy biến sắc: "Tam ca vẫn là người suy xét chu toàn! Đi, chúng ta đi ngay trong đêm!"
Nhóm người bắc lỗ không dám dừng lại, lập tức rời khỏi thành.
Phủ đệ Nam Khổng.
Khổng Thiết Sơn nhìn Khổng Ngạn Minh đang ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ tọa, không cam lòng nói: "Gia chủ, chẳng lẽ cứ để bọn họ đi như vậy sao?"
Vừa nãy khi Khổng Tường và Khổng Thụy còn ở Nam Khổng, bọn chúng đã thay đổi bộ mặt khúm núm, nịnh bợ khi trước lúc đầu hàng "Tịnh Nhai", trở nên ngạo mạn hống hách, không coi ai ra gì.
Diễn xuất này của bọn chúng, khiến cho Khổng Thiết Sơn biết rõ nội tình hai người tức giận đến mức suýt bùng nổ.
Bây giờ thấy bọn chúng ăn no nê rồi nghênh ngang rời đi, lửa giận trong lòng hắn càng thêm bốc lên.
"Không sao, một chút vật ngoài thân thôi, cho bọn chúng cũng được!"
Khổng Ngạn Minh lại một mặt bình tĩnh, khoát tay: "Đi xuống đi, không được gây chuyện trong tộc, bây giờ, tất cả lấy đại cục làm trọng."
"Đại cục…Vâng!"
Sắc mặt Khổng Thiết Sơn tái xanh, hậm hực lên tiếng, phẫn nộ quay người đi ra ngoài.
"Các ngươi đó, há biết... bạo lực không giải quyết được vấn đề gì..."
Khổng Ngạn Minh thấy hắn rời đi thì thở dài, lắc đầu.
Rồi chậm rãi đứng dậy, đi tới trước gương trong thư phòng, bóng người trong gương đột nhiên biến đổi khuôn mặt, thân hình cũng theo đó vặn vẹo, phình to ra.
Một thân hình khôi ngô vạm vỡ, giống như một cái tiểu cự nhân nửa thiết tháp xuất hiện trong gương.
Sau đó, hắn mở tủ bên cạnh gương, lấy ra một thanh chùy lớn, tay vuốt ve cán chùy, xúc cảm quen thuộc lại ùa về trong đầu.
"Lão bằng hữu, lại đến lúc dùng đến ngươi rồi."
"...Chúng ta đi giải quyết những kẻ gây chuyện."
Lời vừa dứt, thân hình của hắn từ từ biến mất trong thư phòng.
Cùng lúc đó, Khổng Thiết Sơn đã quyết định không tiếp tục đóng vai Lục Trì nữa, dứt khoát biến thành dáng vẻ Tịnh Nhai, lặng lẽ trốn khỏi phủ Khổng.
"Bọn bắc lỗ đã ra khỏi thành!"
Và tin tức này không lâu sau đã truyền đến tai Lục Trì và Tịnh Nhai.
Hai người kích động nhìn nhau, lập tức xuất phát.
Thái Hư lão đạo để Trình Bình ở lại trong thành, còn mình thì lén lút đi theo.
Sở dĩ phải lén lút đi theo, là do Thái Hư lão đạo cố tình dùng mánh khóe, dù sao thì Khổng Tường và Khổng Thụy đều là Thần Minh cảnh, nếu hai người kia không phát hiện ra Lục Trì và Tịnh Nhai, vậy thì mọi việc đại cát.
Hắn là người bày mưu tính kế, cũng có thể đi theo chia phần.
Nhưng nếu đối phương phát hiện ra Lục Trì và Tịnh Nhai, vậy thì xin lỗi, Thái Hư hắn không có gan đối mặt Thần Minh cảnh, nhưng gan chó đánh kẻ yếu hơn thì không chỉ có mà còn rất lớn.
Trời tối người yên.
Khổng Tường và Khổng Thụy đã đi rất xa khỏi phủ thành Cù Châu.
Không thể không nói, sau khi thiên địa mở rộng, địa vực cũng trở nên bao la, dù bọn họ đã ra khỏi thành mấy trăm dặm nhưng vẫn chưa tới thành tiếp theo, vẫn còn ở nơi hoang dã.
Nhất là sau khi thôn phệ giới, vô số oán khí còn sót lại từ trung thiên thế giới đã khuếch tán ra đại địa, khiến cho yêu ma quỷ quái trong hoang dã trở nên nhiều hơn, người bình thường càng khó đi lại.
Ngay lúc này, bóng người đang lay động đột nhiên lóe lên rồi biến mất trong rừng cây, một người vác chùy đi tới, chặn đường Khổng Tường và Khổng Thụy.
Hắn cười nhăn nhở: "Họ Khổng, chúng ta lại gặp..."
"Ầm!"
Nhưng một giây sau, Khổng Thụy đã vung một bàn tay, khí kình vô hình trực tiếp đánh nát đầu đối phương, xác chết rơi xuống đất một tiếng bịch.
Hắn vẻ mặt khó coi thu tay lại, dùng khăn lau máu dính trên tay: "Đây là người thứ mấy đêm nay rồi?"
Một tên tiểu bối bên cạnh mặt mày xám xịt, nhỏ giọng nói: "Là cái thứ bảy... trong đó có hai Lục Trì, năm Tịnh Nhai..."
"Ha ha!"
Khổng Thụy giận quá hóa cười: "Bọn hỗn trướng này, đúng là gan to bằng trời! Chẳng lẽ thật sự cho rằng chúng ta mắt mù, không phân biệt được ai mạnh ai yếu? Mấy tên phế vật chưa tới Thiên Nhân mà dám đến cướp chúng ta?"
"Thụy đệ đừng bực mình! Người đời ngu muội, chúng ta tạm thời nhường nhịn, khó tránh khỏi bị người cho là yếu đuối dễ bắt nạt, nhưng mà, máu tươi cuối cùng sẽ cho bọn chúng nhận rõ thực tế thôi!"
Vẻ mặt Khổng Tường cũng rất bình tĩnh, "Chúng ta từ đầu đến cuối vẫn cao cao tại thượng, còn bọn chúng...chẳng khác gì châu chấu đá xe!"
"Ừm."
Khổng Thụy gật đầu, sát ý trong lòng lại càng bùng cháy dữ dội.
Hôm nay, hắn đã đánh chết hai tên Lục Trì, năm tên Tịnh Nhai, tiếp theo, ngược lại muốn xem có bao nhiêu người đến đây vội vàng chịu chết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận