Thái Giám Dỏm: Ta Chính Là Đại Minh Cửu Thiên Tuế

Chương 1394: Ngự hoa viên! Đại phi, cẩn thận trên thân lạnh!

Chương 1394: Ngự hoa viên! Đại phi, cẩn thận trên người lạnh!
Giờ Tý.
Hậu cung, ngự hoa viên.
Mặc dù thời tiết rét căm căm, thế nhưng trong ngự hoa viên lại ấm áp dễ chịu, hoa cỏ mọc tươi tốt.
Đại phi đời thứ tư, Aba Hợi ngồi tại thủy tạ trong phòng sưởi ấm, trên bàn bên cạnh lư hương tỏa ra từng sợi khói xanh.
Xuyên qua lớp lụa mỏng mờ ảo, có thể thấy mái tóc đen nhánh như thác nước của nàng xõa xuống, vẫn không giấu được vẻ đẹp diễm lệ.
Trông nàng không quá ba mươi tuổi, mắt ngọc mày ngài, nụ cười quyến rũ, thân hình thon thả, lại nở nang, gợi cảm động lòng người, đúng là một người phụ nữ ở thời điểm chín muồi nhất.
Giống như một quả mật đào chín mọng, ngay cả ong mật và bướm bay qua cũng hận không thể cắn một miếng.
Bạn hoàn toàn không thể nhìn ra nàng đã sinh ba trai một gái, là mẹ của bốn đứa con!
Lúc này nàng đang cúi đầu đọc mấy phong tin tức từ tiền tuyến gửi về, khóe miệng thỉnh thoảng lộ ra nụ cười.
Tựa như một người phụ nữ đang yêu say đắm.
Dương Phàm đã bí mật quan sát một hồi lâu, mới xác định đây không phải tiên nhân nhảy, hắn quay trở lại nơi xa, cố ý làm cho bước chân nặng nề, từng bước một đi tới bên cạnh thủy tạ đứng lại.
"Vương gia đã đến, sao không vào?"
Đại phi Aba Hợi nghe thấy tiếng động, thu lại thư tín, nhìn ra bên ngoài, thần sắc khôi phục lạnh nhạt.
"Đại phi mời, ta nếu không đến, khó tránh khỏi thất lễ."
Dương Phàm cười một tiếng, chậm rãi nói: "Nhưng mà, Đại phi là chị dâu lớn của huynh trưởng ta, những lúc thế này, có gì nói, vẫn là ở chỗ này nói thì tốt hơn."
"Vương gia ngươi ngược lại là thú vị!"
Ánh mắt Aba Hợi lóe lên một tia hung ác nham hiểm, lại khẽ cười một tiếng.
"Không dám nhận, chỉ là vì danh tiết của Đại phi mà suy nghĩ..."
Dương Phàm trợn tròn mắt nói lời bịa đặt, trong lòng lại rõ ràng hơn ai hết, Đại phi Aba Hợi lén lút có tư tình với Đại Thiện, vào lúc này mời hắn, khó tránh khỏi không có ý đồ gì khác với hắn.
Chắc chắn là thèm khát thân thể của hắn!
Phi!
"Thôi đi!"
Aba Hợi thở dài một tiếng, mang theo chút tự giễu nói: "Vương gia đã nói như vậy, vậy bản cung nếu cứ ép, chỉ sợ thật khiến vương gia cảm thấy bản cung có tâm tư khác!"
Dừng một chút, nàng tiếp tục nói.
"Trước kia đại hãn cùng vương gia có bất hòa, bản cung là Đại phi, luôn muốn hòa giải hai người, mấy ngày nay nghe nói các huynh đệ đã xóa bỏ hiểu lầm, quay về thân thiết, trong lòng bản cung cũng rất vui."
Nói rồi, đôi mắt đẹp của nàng lại thực sự lộ ra vẻ vui mừng, "Tiện thể mời vương gia, là có vài lời muốn nói riêng với vương gia."
"Không biết là chuyện gì, Đại phi cứ việc phân phó."
Dương Phàm giả vờ vô cùng sảng khoái nói.
Aba Hợi cười một tiếng, như hoa mẫu đơn nở rộ.
Nàng bước ra từ phòng sưởi ấm, thân hình uyển chuyển nở nang trong cung trang hiện ra trước mắt Dương Phàm, từng chút hương thơm từ đối phương trên người lan tỏa đến tận ruột gan.
Tựa như hương mật ủ lâu chờ đợi lão Hùng đến ăn vụng.
"Cũng không tính là phân phó, chỉ là muốn khuyên vương gia đôi lời."
Nàng tiến lên hai bước, vẻ mặt chân thành nói: "Hai huynh đệ ngươi tuy đã quay về tốt, nhưng đại hãn dù sao vẫn là người đa nghi, vương gia trước mắt vẫn không nên nhúng tay quá nhiều vào việc quân sự thì hơn."
Dương Phàm nói: "Đại phi nói phải lắm. Thực ra mấy ngày qua ta cũng thích cuộc sống nhàn hạ này, cho dù bắt ta quản chuyện kia, ta cũng không muốn nhúng tay."
Nói thì nói thế, nhưng hắn lại kịp phản ứng.
Aba Hợi này nói là vì muốn tốt cho hắn, lo lắng Nỗ Nhĩ Cáp Xích sinh nghi, nhưng thực tế e là lo hắn cùng Đại Thiện tranh giành binh quyền!
Dù sao Thư Nhĩ Cáp Tề là một trong những người gây dựng cơ đồ của Đại Thanh, dù bị tước binh quyền, nhưng phe cánh lại không hề nhỏ, nếu không, lúc trước cũng sẽ không có ý định ly khai, đối đầu với Nỗ Nhĩ Cáp Xích!
Cho dù lúc trước đã thất bại, phe cánh bị tiêu diệt một số, nhưng vẫn còn không ít thuộc hạ cũ.
Một khi hắn nổi lên, đám thuộc hạ này chắc chắn sẽ nhao nhao tìm tới, lại thêm người xếp thứ hai trong Tứ đại bối lặc là A Mẫn, đến lúc đó khó đảm bảo sẽ không ảnh hưởng đến địa vị của Đại Thiện!
Aba Hợi nghe vậy, trong lòng lại càng vui mừng.
Trước kia mất cha, không có gia tộc chống lưng nhưng nàng vẫn có thể dựa vào nhan sắc để được Nỗ Nhĩ Cáp Xích phong làm Đại phi, bàn về tâm cơ và thủ đoạn đương nhiên là không hề ít.
Mà vị trí Đại phi, với người khác là vinh hạnh lớn lao, nhưng trong lòng nàng lại luôn lo sợ, khó an tâm.
Dù sao, so với những thê thiếp khác của Nỗ Nhĩ Cáp Xích, sau lưng nàng không có thân tộc ủng hộ, một Đại phi như vậy, liệu có được coi trọng?
Nhất là về sau bộ tộc xuất thân của nàng càng tham gia phản loạn và bị tiêu diệt, nếu không nhờ nàng nhạy bén, chỉ sợ khó thoát một kiếp.
Tất cả điều này khiến đến tận bây giờ nàng vẫn luôn thiếu cảm giác an toàn.
Nếu không, nàng cũng sẽ không liều lĩnh mà lén lút qua lại với Đại Thiện, cũng là vì đảm bảo sau này Nỗ Nhĩ Cáp Xích qua đời, vị trí của nàng cũng có thể vững chắc.
Thật ra không chỉ là Đại Thiện, nàng đã từng ra hiệu với những người khác, bao gồm cả Hoàng Thái Cực.
Đáng tiếc, cũng không nhận được hồi âm, điều này khiến trong lòng nàng không khỏi thầm oán giận.
Tuy nhiên, Aba Hợi cuối cùng vẫn không an lòng trước mắt "Thư Nhĩ Cáp Tề" này.
So với lời hứa và lời nói của đàn ông, nàng càng tin vào hành động của họ.
Mặc dù trước mắt "Thư Nhĩ Cáp Tề" nói sẽ không can thiệp quân sự, nhưng con trai của hắn cùng bộ hạ cũ, chưa chắc đã nghĩ như vậy, đây đều là mối uy hiếp tiềm tàng!
Nghĩ tới đây, Aba Hợi quyết định, trên mặt lại cười nói: "Đã biết vương gia hiểu rõ đại nghĩa... Ai nha!"
Dường như nàng mất tự chủ dưới chân, thân thể mềm mại mang theo một luồng hương thơm, đột ngột ngã nhào vào lòng Dương Phàm.
"Ừm? Ngươi đừng có lại đây nha!"
Dương Phàm liếc mắt liền nhìn ra đối phương cố tình làm thế, thầm mắng một câu, quả nhiên ngươi vẫn nhớ nhung thân thể gia gia!
Hắn đối với những người phụ nữ có ý đồ sâu xa thế này, từ trước đến nay đều là kính nhi viễn chi, cho nên gần như theo bản năng lui về phía sau một bước.
"Hả?"
Lần hành động theo ý thức này, lại khiến Aba Hợi không hài lòng.
Nàng có dung mạo xinh đẹp như vậy, lại có thân phận đặc biệt, khi nào chủ động dâng đến cửa, lại còn bị người ta ghét bỏ?
"Giả bộ cái gì mà giả bộ! Đàn ông ai chẳng như nhau!"
Nàng không tin trên đời này lại có người đàn ông không thích ăn vụng!
Aba Hợi trong lòng bất mãn, cố ý lần nữa lảo đảo, vặn vẹo thân thể, cố chấp tiếp tục ngã nhào về phía ngực Dương Phàm.
Cùng lúc đó, nàng còn nhắm mắt lại, giả bộ bộ dạng kinh hãi quá độ!
Khóe miệng Dương Phàm giật giật, mắt thấy đối phương tiếp tục đổ ập đến, hắn nếu không đỡ, đối phương tuyệt đối sẽ cố ý ngã vào trong hồ.
Đường cùng, hắn đành quyết định miễn cưỡng nhận chịu.
Đưa tay ra, ngọc mềm hương thơm vào lòng.
Bộ cung trang mỏng manh, gần như chẳng che chắn được gì.
Dương Phàm có thể cảm nhận rõ ràng được sự mềm mại tinh tế giữa các xúc giác, từ núi cao đến gò đồi, từ bình nguyên đến hẻm núi, từ rừng rậm đến dòng suối.
Hoàn toàn chính xác rất có vốn liếng!
Dương Phàm đã quyết định chịu thiệt, vậy tất nhiên trước tiên phải ăn xong đã, sau khi cẩn thận dùng tay đo đạc một phen, hắn mới một mặt chính trực nâng Aba Hợi lên.
Mà Aba Hợi lại kéo lấy cánh tay của hắn, trong quá trình vừa rồi, đôi mắt đã như có nước.
"Vương gia, chân của ta đau, ngươi đưa...""Cái gì lỏng? Ngược lại là có chút lỏng..."
Dương Phàm như có điều suy nghĩ, dường như vừa kịp phản ứng, mặt không đổi sắc nói: "À, bản vương nói là cây tùng trong ngự hoa viên này!"
"Thời gian cũng không còn sớm, Đại phi vẫn nên tự mình về sớm một chút đi, cẩn thận trên người bị lạnh!"
Dứt lời, không chút lưu luyến quay đầu bước đi, chỉ để lại Aba Hợi còn có chút đầu óc hỗn loạn một mình ở chỗ cũ lúng túng.
"Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Nàng như bị ăn không thế?
Bạn cần đăng nhập để bình luận