Thái Giám Dỏm: Ta Chính Là Đại Minh Cửu Thiên Tuế

Chương 762: Thần thông quả tai hoạ ngầm?

Chương 762: Thần thông quả là tai họa ngầm?
Nga Hồ Thư Viện.
Nguy nga trên đỉnh núi.
Lục Trì một thân áo bào rộng thùng thình, văn nhã trường bào, hai tay chắp sau lưng, đứng thẳng người lên, lộ ra vẻ mặt chính nghĩa nghiêm nghị lại lo lắng cho dân chúng."Thôi, vì tìm lại lão tổ Thánh Tinh, ta Lục Trì làm sao tiếc thân thể trong sạch này?"
Lời này, khẳng khái đến cực điểm!
Lại tràn đầy vẻ hiên ngang lẫm liệt!
Giờ khắc này, cả người hắn dường như đắm chìm trong một mảnh thánh quang nhàn nhạt.
Từ xa dưới chân núi, học sinh của thư viện nhìn thấy Lục Trì, cũng không khỏi ném tới ánh mắt sùng kính.
"Sơn trưởng, nhất định là đang lo lắng đại sự quốc gia!"
"Chúng ta nhất định phải cố gắng tu luyện, một ngày kia, cũng có thể vì sơn trưởng phân ưu!"
"Không sai, phải học theo sơn trưởng!"
Một đám học sinh nhìn bóng người cao lớn trên đỉnh núi, trong mắt đều sáng lên.
Lục Trì làm sơn trưởng Nga Hồ Thư Viện, trong viện có không ít người ủng hộ trung thành.
Đừng thấy hắn cướp bóc, lại cưỡng đoạt, nhưng hắn vẫn là một sơn trưởng tốt.
Có thể nói như vậy, không có hắn, cũng không có Nga Hồ Thư Viện hôm nay huy hoàng và quy mô, thậm chí không ít đại nho trong viện đều do một tay hắn bồi dưỡng ra!
Đối đãi với hắn, như thầy như cha!
Mà giờ khắc này, Tịnh Nhai bên cạnh thấy cảnh này, lại không nhịn được hung hăng giật giật khóe miệng, nói ra: "Lục sơn trưởng, bần tăng đã đem mật tông hoan hỉ diệu pháp giao cho ngươi, ngươi nhìn cái chùy kia..."
"Chùy? Lão phu nhìn cái gì chùy?"
Lục Trì quay đầu, tràn đầy kỳ quái nhìn hắn, "Lão phu còn chưa kiểm chứng diệu pháp của ngươi đâu! Vạn nhất diệu pháp của ngươi không dùng được, lão phu vẫn muốn trả hàng!"
"..."
Tịnh Nhai không nghĩ tới Lục Trì lại vô liêm sỉ như vậy, sắc mặt tối sầm lại, "Hoan hỉ diệu pháp của bần tăng là bí truyền của mật tông, là khi bần tăng đoạn tuyệt sắc tham, phải trả giá rất cao mới đổi được từ tay một lão hữu của mật tông, làm sao có thể vô dụng!"
"Vậy lão phu mặc kệ!"
Lục Trì lắc lắc cái đầu to liên đới với thân hình thô kệch lại to con cũng lắc lư theo, kiên quyết nói, "Dù sao lão phu muốn kiểm hàng trước!"
"Ngươi!"
Tịnh Nhai biết mình như tú tài gặp phải quân nhân, phi, hòa thượng gặp phải cường đạo, có lý cũng nói không lại, "Vậy bần tăng liền chờ ngươi nghiệm chứng xong! Đường đường Bán Thánh, hy vọng ngươi đừng có lật lọng!"
Nói xong, hắn quay đầu đi ngay.
Sợ mình đợi thêm nữa, sẽ không nhịn được mà liều mạng với Lục Trì.
Lục Trì liếc nhìn bóng lưng của hắn, trong ánh mắt không khỏi hiện lên một tia tinh quang: "Tên Tịnh Nhai này, hình như cố ý để lão phu đi động Lông Nữ..."
"Mảnh vỡ Thánh Tinh của lão tổ, thật sự ở trong động Lông Nữ sao?"
Lục Trì xoay người, nhìn ra xa hướng động Lông Nữ.
Hắn khi vừa đột phá Bán Thánh đã từng đi qua động Lông Nữ, vốn không để đám hồ ly tinh vào mắt, nhưng mà, thực tế lại cho hắn một cú giáng mạnh.
Hồ gia trang lại có năm hồ ly tinh tu vi rất sâu, một người cầm đầu, tên là Hồ Niệm Hi, tu vi không ngờ lại có thể kéo lên đến yêu ma Chủ Quân!
Hơn nữa, có thể dễ dàng thay đổi giữa thân phận người và yêu ma.
Quả nhiên là vô cùng lợi hại!
Khi không muốn bại lộ lực lượng, hắn căn bản không phải đối thủ, bị năm hồ ly tinh liên thủ bắt lại, còn muốn thải bổ hắn!
Cũng may hắn thực lực cường đại, như rồng vào vực sâu, xông xáo đánh tới, đánh cho năm người liên thủ cũng không địch nổi, từng người sức cùng lực kiệt, tan tác!
Hắn mới rời đi.
Lúc đó, hắn tuy cảm ứng được trong động Lông Nữ ẩn ẩn có khí cơ khác thường, nhưng chưa đi vào tìm hiểu.
Bây giờ nghĩ lại, hoàn toàn có thể chính là mảnh vỡ Thánh Tinh của lão tổ hắn!
"Nhưng tên Tịnh Nhai lại cho lão phu tin tức, còn đưa mật tông bí truyền diệu pháp... Luôn cảm giác hắn đang tính kế lão phu!"
Lục Trì nheo mắt.
Hắn tuy rằng lỗ mãng, nhưng không hề ngốc, nếu ngốc thì cũng đã không đi đến được ngày hôm nay!
"Chẳng lẽ đúng như lời đồn, lão hòa thượng này có năng lực nắm giữ số mệnh..."
Hắn mơ hồ sinh ra một tia cảnh giác.
Mà ở một bên khác.
Tịnh Nhai từ trên núi đi xuống, cũng nhẹ nhàng thở ra.
"Cái này chắc có thể dọa được lão già kia rồi?"
Chân thân của hắn hoàn toàn đã chết, thân này lại là trộm của Tịnh Nam mà có, thần thông chân chủng coi như đã mất, chỉ còn lại một tia cảm ứng mơ hồ về số mệnh.
Điều này khiến hắn luôn có cảm giác nguy cơ cực mạnh.
Nhất là ở bên cạnh Lục Trì, hoàn toàn như hổ lột da, hắn chỉ có thể thông qua một chút sắp đặt, tạo cảm giác cao thâm khó lường, nếu không, hắn đã sớm trở thành vong hồn dưới chùy của đối phương!
"Cứ thế này mãi, cuối cùng cũng không phải biện pháp! May mà ta đã năm đoạn năm kết, đoạn hết mọi nghi ngờ, đây là kiếp cuối cùng của ta!"
"Ta đã hết kiếp, phạm giới đã lập, việc đã làm, tự biết sau này sẽ không gánh chịu!"
Đây chính là "Tự Giác" của Tịnh Nhai!
Hắn hôm nay, nhục thân đã mất, coi như triệt để đoạn tuyệt nghiệp báo quá khứ, chỉ còn lại tâm kiếp cuối cùng, vượt qua tâm kiếp, mới có thể tiếp tục con đường La Hán!
Hoặc là thành La Hán lớn, hoặc là đạt đến Phật quả!
"Số mệnh thông tạm thời gửi ở trên người tên tiểu tặc kia, chờ bần tăng vượt qua kiếp ba, sẽ tìm hắn gây phiền phức! Đạt được quả của ta, phải thường trả ta! Đồ của bần tăng, cũng không phải dễ cầm như vậy!"
"Đáng tiếc, Tiểu Thừa Quan mới chỉ đến đệ tam cảnh, lại là vô vọng với đệ tứ cảnh..."
Trong thần sắc Tịnh Nhai mang theo vẻ tiếc nuối.
Mà lúc này.
Hồ gia trang.
Dương Phàm lại đang trốn trong tịnh xá chữa trị Thiên Nhãn Thông của mình.
Khí số nồng hậu dày đặc trên người hắn, một lần nữa tiêu hao đi hơn một nửa.
Bất quá, không thể không nói, sau hai lần liên tiếp tổn hại và chữa trị, giúp hắn kiểm soát Thiên Nhãn Thông sâu hơn một bước.
Bây giờ Dương Phàm mới có cảm giác Thiên Nhãn Thông thật sự thuộc về mình!
Trước đây luôn cảm thấy như cách một tầng, phảng phất như nhìn hoa trong gương, xem trăng trong sương, vốn cho rằng do mình thực lực chưa đủ nên không chưởng khống được thần thông.
Bây giờ xem ra, lại không phải như vậy.
"Nói như vậy, thần túc thông và số mệnh thông có lẽ cũng không tính là thật sự thuộc về ta?"
Ánh mắt Dương Phàm lóe lên.
Nghĩ đến cũng đúng, nếu thần thông dễ vậy thì Thần Tàng chẳng phải nhan nhản khắp nơi sao?
Nhất là loại thần thông của hắn không phải tự ngộ, mà là có được từ người khác, chắc hẳn cũng cần một quá trình, mới có thể thật sự chuyển hóa thành của bản thân!
Cảm ngộ này vừa xuất hiện, lập tức khiến hắn cảm thấy lần này tổn thất khí số đáng giá.
Thần túc thông vẫn còn tốt, chủ nhân đã chết, Dương Phàm có được từ La Sát nô do Liễu Phàm luyện chế trước kia!
Còn số mệnh thông, Tịnh Nhai lại chưa chết!
Có lẽ có ẩn chứa chút tai họa ngầm!
Bất quá, khi Dương Phàm thử thúc đẩy số mệnh thông, lại có cảm giác như cánh tay sai khiến!
Hắn và số mệnh thông căn bản không có bất cứ trở ngại nào, giống như thần thông này vốn là của hắn.
"Cái này..."
Dương Phàm trầm mặc.
Cảm nhận được trong cơ thể cái cây số mệnh vừa to vừa dài của bản thân, "số mệnh thông" đang vui vẻ ngao du trong đó, đâu còn chút gì luyến tiếc chủ cũ?
Hơn nữa, dường như cảm nhận được ánh mắt Dương Phàm đang nhìn mình, quả cầu ánh sáng "số mệnh thông" còn chủ động lắc lư mấy lần.
Tựa như chú chó nhỏ đang vẫy đuôi với chủ, tràn đầy vẻ lấy lòng.
"Ta lại còn lo nó phản bội chạy trốn sao?"
Dương Phàm không nhịn được tự giễu cười cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận