Thái Giám Dỏm: Ta Chính Là Đại Minh Cửu Thiên Tuế

Chương 2032: Khí vận chi tử! Thái sư kiêng kị!

"Cơ tộc?" Đại Ngu thái sư nhướng mày. Trên thực tế, cho dù là ở nội bộ cổ tộc, Cơ thị nhất tộc cũng không phải là một tộc nhỏ bé gì. Phải biết đây chỉ là một chi phân ra từ Cơ tộc lúc trước mà thôi, có thể coi như thế, Cơ Liệt cũng thành công mượn cái một chi Cơ tộc này cùng minh hữu ủng hộ để vững chắc vị trí Cửu Khanh! Hơn nữa, còn là vị trí Thu Chủ giết, Tư Khấu! Tư Khấu còn chấp chưởng cả việc hình phạt và ngục tù của Đại Ngu, có thể thấy quyền lực của hắn lớn cỡ nào. Huống chi, cổ tộc vốn cực kỳ coi trọng huyết thống thuần khiết, là truyền thừa từ Hoàng Đế Cơ thị nhất tộc, trời sinh đã thuộc về hàng quý tộc, thậm chí có khi được liệt vào đứng đầu thượng cổ bát đại họ! Ngược lại, những người mang họ "Cổ" như Cổ Đạo Sơn và Cổ Hà phần lớn không xuất thân quý tộc, mà là vì những lý do khác nhau nên từ bỏ vinh quang dòng họ tổ tiên, chọn lấy chữ "Cổ" làm họ. Cho nên, đối mặt yêu cầu của Phật Di Lặc tương lai, dù là Đại Ngu thái sư cũng có vẻ hơi chần chừ.
"Xùy."
Bất quá, Phật Di Lặc tương lai lại thản nhiên nói: "Nếu ngươi lo lắng cho vị Tư Khấu của Cơ gia, vậy bản tọa có thể giúp ngươi xóa bỏ nỗi lo này, ở tương lai giờ phút này, người kia đã không còn tồn tại... "
"Cơ Liệt chết rồi?"
Đại Ngu thái sư bỗng ngẩng đầu nhìn Phật Di Lặc tương lai, "Là ngươi làm?"
"Nếu bản tọa nói không phải, ngươi chưa chắc đã tin, nếu nói là, bản tọa lại chưa hề ra tay. Bởi vì... Đây chính là lực lượng của khí vận chi tử!"
Trên mặt Phật Di Lặc tương lai hiện ra một vòng từ bi nhàn nhạt, "Cơ Liệt người này có bảo đỉnh trấn áp khí vận, khi bị đoạt đỉnh thì đã tổn hại đại vận, nhưng đáng lẽ nên biết dừng, nếu chịu dừng tay thì có lẽ còn có thể bảo toàn tính mạng, thế nhưng hắn lại không chịu bỏ cuộc, còn muốn tiếp tục tính toán khí vận chi tử này, nên bị khí vận phản phệ là điều tất yếu!"
"Cho dù là ở Huyền Thiên hạ giới cũng không bảo toàn được hắn!"
Giọng nói thản nhiên của hắn vang lên trong tai Đại Ngu thái sư.
"Khí vận chi tử..."
Đại Ngu thái sư nhai đi nhai lại bốn chữ này, trong lòng khẽ thở dài.
Hắn sao lại không nghe ra ý của Phật Di Lặc tương lai, đó là nếu như lúc nãy đối phương không ra tay thì hắn cũng sẽ có kết cục như Cơ Liệt! Nghĩ đến đây, Đại Ngu thái sư gật mạnh đầu, rốt cuộc hạ quyết tâm, trầm giọng nói: "Ta đáp ứng điều kiện của ngươi, đám người Cơ tộc kia, ta sẽ nghĩ cách giao vào tay ngươi!"
"Không phải nghĩ cách, mà là nhất định phải."
Phật Di Lặc tương lai thong thả nói.
Da mặt của Đại Ngu thái sư khẽ run: "Nhất định phải."
"Hy vọng ngươi sẽ không làm bản tọa thất vọng... Đại Ngu thái sư."
Phật Di Lặc tương lai cười nhìn Đại Ngu thái sư một cái, phất tay áo, thiên địa xung quanh đột nhiên biến đổi. Đại Ngu thái sư kịp phản ứng, biết đối phương muốn dời mình đi, vội nói: "Còn có một chuyện muốn thỉnh giáo Phật Tổ, ngài có biết thái bảo Đại Ngu của ta đang ở đâu không?"
"..."
Đáng tiếc, còn chưa đợi câu trả lời, Phật Di Lặc tương lai đã biến mất, mà Đại Ngu thái sư cũng phát hiện mình lại trở về vị trí ban nãy.
Bá.
Nhưng khi vừa mới về tới nơi, trước mắt hắn đã thấy một đạo thần quang ngũ sắc chiếu vào mắt, Dương Phàm huy động đại kích, cuốn theo một đạo thần quang ngũ sắc như tia chớp, chém xuống tới tấp. Thế như khai thiên tích địa, lăng lệ bá đạo, khiến người ta vô cùng khiếp sợ!
"Chuyện gì xảy ra! Lẽ nào Phật Di Lặc tương lai muốn hãm hại ta? Không đúng, thời gian không đúng! Chờ đã! Đây là đang thấy trước tương lai!"
Lòng Đại Ngu thái sư run lên, gần như vô thức nắm một vật trong tay áo, nhưng đột nhiên phát giác có gì đó không đúng, tay đột nhiên khựng lại, vội lùi về phía sau. Nhưng mặc dù hắn đã lùi, ở nguyên chỗ vẫn còn một bóng người của hắn! Chỉ thấy bóng người đó đột nhiên lấy từ trong tay áo ra một tấm mai rùa có hình dáng giống nhau. Nhưng Dương Phàm huy động họa kích, chém xuống tới tấp, thần quang ngũ sắc đúng là tồi khô lạp hủ chặt đứt tấm mai rùa kia, ảo ảnh đó lập tức bị chém rụng đầu! Tất cả mọi chuyện xảy ra như một cuộn phim đèn kéo quân chiếu trước mắt Đại Ngu thái sư!
"Đây là... bị Phật Di Lặc tương lai cắt đứt một đoạn tương lai nào đó... Quả nhiên là thủ đoạn hay, thật sự là thần thông!"
Đại Ngu thái sư chỉ nhìn qua đã nhận ra, tấm mai rùa kia chính là một trong những con bài tẩy của hắn, là do thiên tử ban thưởng, được làm từ một khối xương đầu rùa long, xu thế cát phù long quy. Trên bùa xu thế cát có dính pháp vận chính của một cường giả Mệnh Đạo cảnh cấp Tổ Cảnh, có thể vào thời khắc mấu chốt nghịch chuyển nguy nan, chuyển họa thành phúc, đem hung họa phúc lành của bản thân cùng địch nhân thay đổi. Rõ ràng, tấm xu thế cát phù long quy này không những không phát huy được tác dụng, còn bị chém vỡ.
"Khí vận chi tử sao?"
Ánh mắt Đại Ngu thái sư nheo lại sâu. Đương nhiên, Phật Di Lặc tương lai chỉ cho thấy một tương lai, chứ không phải tất cả tương lai, mà con bài tẩy của hắn cũng không chỉ có mỗi loại đó. Thế nhưng thủ đoạn như vậy vẫn khiến trong lòng hắn nảy sinh nỗi kiêng kị sâu sắc, không chỉ làm lẫn lộn giữa tương lai và hiện tại, thậm chí ngay cả tương lai của một siêu cấp Tổ cảnh như hắn cũng có thể can thiệp được, thật là đáng sợ! Thêm vào đó, đối phương vậy mà thật sự có thể tạo ra một khí vận chi tử như Dương Phàm!
"Xem ra, Đại Thanh không thể tiếp tục ở lại!"
Đại Ngu thái sư ý thức được điều đó, không chút do dự trốn xa rời đi.
"Ừm?"
Trong phủ nhiếp chính vương ở Thịnh Kinh thành, Dương Phàm vừa muốn nhập định, bỗng ngẩng đầu nhìn về một hướng, một đạo khí tức lóe lên rồi biến mất, hoàn toàn thoát khỏi sự cảm nhận của hắn. Nhưng hắn vẫn nhận ra thân phận của đối phương, chính là kẻ vừa giao thủ với mình trước đó.
Ánh mắt Dương Phàm chớp động.
Xem từ thủ đoạn thần thông của đối phương, chắc chắn vị này không dưới Thái Bảo Cổ Đạo Sơn, dựa theo lời của Cổ Hà, trong Tam Công, thái sư thường hay ở trong triều để chủ trì, mà thái phó bị thương, thì chỉ ở ẩn không ra ngoài. Như vậy thân phận của người này, dù không phải Đại Ngu thái sư thì chắc chắn cũng là cường giả đỉnh cao trong cổ tộc!
"Cổ tộc điều động cường giả cỡ này tới đây, chỉ sợ có mưu đồ khác..."
Dương Phàm trầm ngâm, nhìn từ việc đối phương lén dò xét Thịnh Kinh thành, có lẽ đối phương đang tìm kiếm gì đó cũng khó nói, chỉ là không biết đó là vật, hay là người...
Cùng lúc đó.
Đại Ngu thái sư đã lần nữa tiến vào thảo nguyên, trên người đổi một chiếc đại bào màu xanh, mãi đến lúc này hắn mới nhìn về hướng Thịnh Kinh thành, ánh mắt tràn đầy vẻ kiêng kị.
"Cảm giác thật nhạy bén."
Nếu không phải kịp thời khoác lên người cái Vô Phùng Thiên Y này, e là hắn đã không thể thoát khỏi sự cảm nhận của đối phương, chỉ có thể nói, trong phạm vi Đại Thanh, đối phương quả thực là một sự tồn tại không nói đạo lý! Nếu không trêu chọc thì thôi, một khi đã trêu chọc thì căn bản không có cách nào thoát được! E rằng chỉ có cường giả như Phật Di Lặc tương lai mới có thể trốn thoát dưới mí mắt của đối phương! Đương nhiên, Đại Ngu thái sư tự nhủ nếu hắn có thể tiến thêm một bước, như thái sư của đời trước, lấy thiên tư tuyệt đỉnh diễn hóa bốn mùa thành thiên ý, triệt để bước vào tầng thứ mười của Trọng Lâu, không hẳn là không thể làm được chuyện như vậy.
"Thôi, bây giờ chỉ có thể đi trước Thần Đô gặp vị Minh Hoàng kia."
Nhưng thời khắc này Đại Ngu thái sư đã hoàn toàn từ bỏ thái độ khinh thường ban đầu. Dù sao chỉ một mình Dương Phàm đã khó đối phó như vậy rồi, thì làm sao có thể đánh giá thấp vị Minh Hoàng kia, người đang là chủ của thượng giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận