Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư

Chương 909:: Ngươi cho rằng ta ngốc a?

"Chương 909: Ngươi cho rằng ta ngốc à?"
"Hắc hắc..." Sau khi đưa tiền xong, Diệp Vô Ngân nhếch miệng cười một tiếng, liếc nhìn Tiêu Phàm, ánh mắt kia, có chút mang theo ý khiêu khích.
Tiêu Phàm lập tức nhận ra, Diệp Vô Ngân đang cố ý.
Mẹ nó! Ta Tiêu thiếu gia mà chịu được loại khí này sao?
Diệp Thu dường như cũng đã nhìn ra, chiêu này của Diệp Vô Ngân ít nhiều có chút ý kích Tiêu Phàm.
Bất quá hắn không hứng thú lắm, vì mấy lần thăm dò, hắn đã đại khái biết Tiêu Phàm là một người cực kỳ thông minh.
Cho nên, hắn sẽ không mắc lừa nữa!
Bất quá cũng không sao, bản thân hắn cũng không lỗ gì.
Bất quá hắn nghĩ không ra, Diệp Vô Ngân có ý gì?
Xem như đền bù sao?
Diệp Thu như có điều suy nghĩ, lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa.
Rõ ràng, chiêu trò này của Diệp Vô Ngân chỉ nhắm vào một mình Tiêu Phàm, mà hắn cam tâm tự móc tiền túi, xuất ra gấp mười giá so với Tiêu Phàm, thật ra là để đền bù sự thua thiệt trong lòng thôi.
"Ừm? Tiêu thiếu gia, ngươi nhìn ta bằng ánh mắt gì vậy?"
Diệp Vô Ngân biết rõ còn cố hỏi, nhìn Tiêu Phàm một cái rồi hỏi.
Tiêu Phàm trợn trắng mắt, thật ra hắn đã bỏ ra một trăm vạn, xem như một số tiền lớn rồi, gia tộc ở những sơn mạch khác chắc gì đã lấy ra được mười vạn.
Bởi vì để duy trì quan hệ giao lưu hữu hảo, các đại sơn mạch đều tượng trưng thu ít tiền phòng, sắp xếp đệ tử môn hạ chiêu đãi những vị khách quý này, chú ý có qua có lại thôi.
Có một số nơi có quan hệ tốt còn không thu một xu nào, mà hắn xuất ra một trăm vạn, hoàn toàn là vì thể hiện bản thân là một nhà giàu thiếu gia, vung tiền như rác.
"Ha ha, Diệp tiền bối quả nhiên tài đại khí thô, vãn bối bội phục."
Nghe Diệp Vô Ngân cố ý khích, Tiêu Phàm trợn trắng mắt, đột nhiên nịnh nọt nói.
Diệp Vô Ngân hơi kinh ngạc nhìn hắn, hóa ra hắn vẫn chưa hiểu rõ lắm về Tiêu Phàm, cứ nghĩ hắn thật sự là một kẻ ngang tàng, ngông cuồng, hoang đàng như lời đồn.
Bây giờ thấy hắn có thể nhịn được, trong lòng có chút ngạc nhiên.
"Ha ha, có chút ý vị! Nói về tài đại khí thô, ai so được với Tiêu thiếu gia chứ, ta nghe nói, Tiêu thiếu gia từng vì xây một điện đường cho mình vui đùa, mà ném hơn trăm triệu Xích Tinh, ngay ở cổ chiến trường cứ thế mà xây một tòa Lưu Ly Tháp."
"Ta còn nghe nói, trên Lưu Ly Tháp kia, mỹ nữ như mây, cả ngày múa hát vui vẻ, có thể nói là chốn ăn chơi trác táng dưới nhân gian."
Diệp Vô Ngân nói có ý riêng, khiến khóe miệng Tiêu Phàm giật một cái.
"Kích ta?"
"Có phải lại kích ta không?" Trả lời ta, tể chủng. Ai mà chẳng biết, ta Tiêu Phàm có tiếng là hào phóng, một chút tiền tiêu vặt như ngàn vạn Xích Tinh đối với ta chỉ là một khoản nhỏ.
"Lại có chuyện như vậy?" Diệp Thu cũng lần đầu nghe nói, vội vàng hỏi.
"Hắc hắc, Diệp huynh chê cười, đều là lúc nhỏ tuổi làm chuyện hồ đồ thôi, không đáng nhắc, không đáng nhắc." Tiêu Phàm xấu hổ cười một tiếng, hắn đúng thật đã làm chuyện như vậy, cũng vì chuyện này, hắn đã không ít lần bị lão t·ử chửi. Cũng thành công vững chắc danh tiếng thiếu gia ăn chơi trác táng của Tiêu thị.
"Xem ra Tiêu huynh cũng là người biết hưởng thụ? Hào phóng ném tiền, chỉ vì mua vui? Ân, bội phục, bội phục..."
Diệp Thu tán dương một tràng, Liên Phong cất giọng oán than từ bên tai truyền đến.
"Sao, ngươi cũng muốn đi ăn chơi trác táng sao?"
"Không có, tuyệt đối không có!"
Diệp Thu một mực phủ nhận, hắn thật không muốn đi, chỉ là hiếu kì rốt cuộc ở bên trong mọc ra cái dạng gì thôi, tuyệt đối không có ý khác.
"Ha ha... So với Tiêu thiếu gia thì, chút tiền nhỏ này của lão phu thật là Tiểu Vu gặp Đại Vu, căn bản không đáng nhắc tới."
Diệp Vô Ngân vẫn không chịu bỏ qua, chuẩn bị tiếp tục khích Tiêu Phàm một chút.
Không ngờ, hắn trực tiếp không diễn nữa, khóe miệng giật giật, nói: "Diệp tiền bối, ngài thấy ta rất ngu sao? Không đến nỗi chứ?"
"Ta Tiêu Phàm tuy ăn chơi trác táng, nhưng không có nghĩa là rất ngốc a? Người có mắt nhìn vào là biết rõ, các người là cả gia đình."
"Cả nhà cùng lừa một người ngoài như ta, không hợp lý lắm phải không?"
Tiêu Phàm rất im lặng, hắn trực tiếp vạch trần, miễn cho Diệp Vô Ngân vẫn không từ bỏ ý định, lão già này, quá x·ấ·u tính.
Cứ cho hắn tuổi nhỏ, dễ bị lừa gạt để hố sao?
Ta có thể ham chơi nhưng không ngốc a.
Ngươi toàn gia người, một ngàn vạn, một trăm triệu, rốt cuộc vẫn là tiền của các người thôi, ta xuất một trăm vạn, vậy là quá lỗ rồi.
Không cần thiết vì chút khí đó mà giành phần thắng.
Bị vạch trần kế hoạch, Diệp Vô Ngân trong nháy mắt xấu hổ.
Mẹ nó! Không phải đều nói, Tiêu thiếu gia này người ngốc có nhiều tiền sao?
Rốt cuộc là tên ngốc nào lan truyền tin đồn bậy bạ, lừa gạt con người ta vậy?
Thất sách rồi!
Xem ra mấy lời đồn đãi, có khi không chắc là thật, ít nhất Diệp Vô Ngân bây giờ đã hiểu, Tiêu Phàm này không như lời đồn, vì sĩ diện mà hào phóng vung tiền chỉ để chứng minh bản thân.
Như vậy xem ra, hắn không những không ăn chơi, mà ngược lại còn giỏi che giấu mình, là một con Tiềm Long đang ẩn nấp dưới mặt nước bình lặng.
Diệp Vô Ngân âm thầm suy nghĩ, lặng lẽ đặt hắn và tiểu nhi tử Diệp Thanh Huyền lên bàn cân so sánh.
Sau khi so sánh, đột nhiên cảm thấy tiểu nhi tử mình quá đơn thuần.
Không so sánh thì không có tổn thương.
"Ha ha..."
Bị vạch trần, Diệp Vô Ngân xấu hổ cười một tiếng, không tiếp tục đề tài này.
"À mà Tiêu huynh, lúc nãy ta nghe ngươi nói đánh bại qua anh ruột ngươi, cho hỏi lệnh huynh là ai vậy?"
Thật sự là Diệp Thu không nhớ, rốt cuộc là do hắn đánh người quá nhiều, nên mới không nhớ nổi hết.
Nghe Diệp Thu nhắc đến người anh xui xẻo, Tiêu Phàm lập tức hào hứng, nói: "Hắc hắc, Diệp huynh, ta chỉ nói một câu thôi, làm quá đẹp!"
"Khụ khụ..."
Ngũ trưởng lão ngượng ngùng ho khan, muốn nhắc nhở Tiêu Phàm biết chừng mực.
Dù sao đi nữa, hắn cũng là ca ca ngươi, không cần thiết phải chửi bới vậy chứ? Ở trước mặt người ngoài.
Nhưng Tiêu Phàm nào quản những điều đó, nói thẳng: "Không dối gạt gì Diệp huynh, anh ta Tiêu Biệt Ly, từng tự xưng là hạng nhất thiên hạ, lúc nào cũng thần khí ghê gớm, luôn thấy mình là số một, thật đáng ghét."
"Chỉ hận ta đánh không lại hắn, nếu không ta đã sớm muốn cho hắn một trận, may mà trời không phụ lòng người."
"Năm đó, tên tự xưng vô địch cùng thế hệ kia, tiến vào cửu thiên thập địa, tại Xích Long sơn mạch gặp Diệp huynh, từ đó, cái tên rắm thối thích khoe khoang đó, cũng không dám tự nhận mình vô địch thiên hạ nữa."
"Ha ha..."
Nói đến đây, Tiêu Phàm lộ ra tiếng cười trên nỗi đau của người khác, là tiếng cười thật sự xuất phát từ đáy lòng, rất điên cuồng.
Chỉ hận lúc đó hắn không có mặt, không tận mắt chứng kiến cuộc chiến đó, thật đáng tiếc.
Mà Diệp Thu sau khi nghe cái tên Tiêu Biệt Ly thì, nhớ lại một hồi, hình như có chút ấn tượng, nhưng từ đầu đến cuối không nghĩ ra người này là ai.
Chỉ có thể xấu hổ cười một tiếng, nói: "Ha ha, Tiêu huynh, thật sự xin lỗi! Diệp mỗ thật sự không nhớ ra khi nào từng giao đấu với lệnh huynh."
Xích Long sơn mạch? Vậy chắc lúc đó hắn không phải đang mang danh Tề Vô Hối, đang chơi trò trốn tìm bịt mắt cùng Minh Nguyệt đó sao?
Khi nào lại xuất hiện cái tên Tiêu Biệt Ly chứ? Không có ấn tượng, thật không có ấn tượng.
"Không nhớ không sao, dù sao cũng chỉ là một tên tiểu tốt thôi, không có gì đáng kể." Tiêu Phàm vung tay, hoàn toàn không để ý.
Trong lòng càng thoải mái hơn, hóa ra cái tên hay bị đánh bại, thậm chí trong mắt đối phương cũng không được coi trọng a?
Như vậy thì càng sướng hơn chứ sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận