Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư

Chương 834: Liên Phong Dụ Hoặc

Suy nghĩ một lát, Liên Phong quay đầu nói với Tề Đạo Sinh: "Tề sư huynh, ngươi trước tiên mang bọn hắn trở về đi."

"Sư muội, ngươi muốn đi đâu?" Nghe thấy Liên Phong nói không cùng bọn hắn trở về, Tề Đạo Sinh lập tức nội tâm hoảng hốt, hỏi.

Kiếp nạn bực này hắn sao có thể để cho Liên Phong một mình đi tiếp nhận.

Tề Đạo Sinh trong lòng mười phần rõ ràng Bổ Thiên Thần Nữ có sứ mệnh là gì.

Liên Phong đáp: "Các ngươi không cần lo lắng cho ta, nếu như không có nắm chắc tất thắng thì ta sẽ không dễ dàng xuất thủ."

Nghe vậy Tề Đạo Sinh cuối cùng mới nới lỏng một hơi, sau đó cũng là không có tiếp tục dừng lại, mang theo cả đám Bổ Thiên giáo quay trở về Thiên Vực.

Chuyến hành trình thăm dò thiên cung này đã triệt để rơi xuống màn che, hơn một năm thời gian mà đã phát sinh quá nhiều sự kiện lớn, rất nhiều người đều cần tiêu hóa một phen, vì khả năng tiếp theo bọn hắn sẽ gặp phải nan đề.

Rất nhanh sau đó toàn bộ Đông Hải đã trở thành vườn không nhà trống, tất cả các đại tiên gia thánh địa đều lần lượt quay trở về đạo tràng của riêng mình.

Diệp Thu đưa mắt nhìn nó ly khai, nội tâm đắng chát một trận.

Nhìn Diệp Thu yên lặng ngẩn người, không biết rõ đang suy nghĩ cái gì, Liên Phong phi thường an tĩnh đứng tại bên cạnh hắn không nói gì.

Trong lòng Hunter Ngộ Không có nghi hoặc, nhưng không ai có thể giúp nó giải nghi. Mỗi khi đến thời điểm này, nó kiểu gì cũng sẽ nhớ tới vị sư phụ mà nó tôn kính nhất trong lòng, vì chỉ có hắn mới có thể giúp nó nhận ra sai lầm.

Đây là điều Diệp Thu cảm thấy tự trách.

Hunter Ngộ Không nội tâm bất lực, yên lặng hướng về phía Bồng Lai tiên đảo mà bay đi.

Diệp Thu tỉnh táo lại, sửng sốt một hỏi: "Đi đâu?"

Chỉ có một con khỉ là hai mắt vô thần, sợ hãi bất an đứng tại phía trên Đông Hải, nhìn xem thủng trên trời với vẻ mặt hốt hoảng.

Nàng yên lặng nhìn xem Hunter Ngộ Không rời đi, trong lòng mơ hồ kiên định suy đoán của mình.

Nó cảm thấy mười phần bất an sợ hãi, luôn cảm thấy có đại sự gì đó đang đợi mình. Thế nhưng nó lại không biết rõ đó là chuyện gì.

Nó cũng muốn về nhà, thế nhưng sau khi Thiên Thủy trút xuống toàn bộ Đông Hải bị dìm ngập, nhà của nó cũng đã không còn.

Nói cho cùng con khỉ này vẫn còn con nít, nó sẽ có thời điểm mê mang bất định, không biết mình đến cùng có thể làm cái gì, cũng không có người chỉ điểm cho nó biết cái gì có thể làm và cái gì không thể làm.

"Nhà nào?" Diệp Thu giật mình, hỏi.

Sau khi Hunter Ngộ Không rời đi, bốn phía không người.

Chỉ thấy Liên Phong mỉm cười, hỏi lại: "Ngươi nói xem chúng ta còn có thể trở về nhà nào?"

"Đi thôi." Sau đó Liên Phong mở miệng nói.

"Về nhà chứ đâu." Liên Phong nghiêm túc nói.

Có thể nói trận đại tai nạn này đối với Đông Hoang mà nói chính là đả kích trí mạng nhất. Hơn phân nửa vương triều Ly Dương đã bị dìm ngập.

Diệp Thu mặc dù không biết rõ vì sao Liên Phong đột nhiên muốn cùng hắn trở về Tử Hà phong, nhưng nếu như nàng đã muốn đến đó thì Diệp Thu đương nhiên là hoan nghênh đến cực điểm.

"Xem ra lần này Thiên Thủy trút xuống đối với nhân gian có ảnh hưởng rất lớn. Nếu cứ tiếp như thế, thì cũng không phải là biện pháp tốt."

"Đi, chúng ta về nhà thôi."

"Cũng cho ta cảm thụ một chút đó đến cùng là địa phương như thế nào, mà có thể nuôi dưỡng được một vị nam nhân ưu tú như ngươi. ."

Lời này vừa nói ra, Diệp Thu lập tức minh bạch, lộ ra nụ cười, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực.

Đáng chết, đây là cảm giác bị luân hãm sao?

Diệp Thu xuân tâm khẽ động, tựa như đã bị chinh phục.

Bên trong ánh mắt thanh tịnh của Liên Phong hơi mang theo một tia hoạt bát, nhẹ nhàng khiêu khích mái tóc Diệp Thu, có cảm giác rất tương phản.

Lúc này lỗ thủng trên trời đã không còn ai để ý tới, ai về nhà nấy, tất cả đều tìm tới mẹ đẻ.

Liên Phong cũng gật đầu tán thành, hỏi: "Vậy ngươi có biện pháp gì?"

Diệp Thu không có trả lời, mà là nhìn vào ánh mắt thanh tịnh của nàng, mỉm cười nói: "Vấn đề này chắc hẳn trong lòng ngươi đã có đáp án rồi mà. Nếu không phải vậy thì ngươi cũng sẽ không đột nhiên đề nghị muốn cùng ta về nhà."

Nghe vậy Liên Phong cũng là hiếm thấy lộ ra một nụ cười ôn nhu, nói: "Ừm, ngươi nói rất đúng. Chúng ta đi thôi, thừa dịp một đoạn thời gian cuối cùng này hãy để cho ta nhìn xem địa phương mà ngươi sinh hoạt nhiều năm."

Hai người một đường vượt qua hơn phân nửa Đông Hoang, tốc độ phi hành không quá nhanh, một bên trở về một bên chú ý các nơi biến hóa tại nhân gian.

Một đường bay đến Tử Hà phong, Diệp Thu gặp rất nhiều thảm cảnh nhân gian, nội tâm hắn cũng dần dần chết lặng.

Những chuyện nhỏ nhặt này cũng không cần đến Diệp Thu quan tâm, vì sẽ tự có người đi xử lý.

Còn tốt là đã có Bổ Thiên giáo dẫn đầu cứu nạn, tất cả các đại tiên gia thánh địa liên thủ cứu đi được không ít bách tính.

Nữ nhân này học xấu rồi, vậy mà dám dụ hoặc ta!

Trong lòng hắn hùng hùng hổ hổ, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, không muốn để cho nàng đạt được ý đồ xấu.

"Ừm, đi thôi."

Mặt ngoài Diệp Thu bình tĩnh tự nhiên, nhưng nội tâm ngo ngoe muốn động.

Sau đó hai người làm bạn vượt qua thiên sơn vạn thủy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận