Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư

Chương 621: Bạo Vũ Lê Hoa Châm Tái Xuất

"Ta muốn toàn bộ nhân gian các ngươi cùng tử tôn của ta chôn cùng." Tỳ Hưu Thiên Nhân quát lên, đột nhiên há ra miệng rộng.

Ngay sau đó, một cỗ thôn thiên phệ địa chi lực lập tức đập vào mặt mọi người.

Cỗ lực lượng này so với vừa rồi Tỳ Hưu tiểu tử thi triển còn kinh khủng hơn trăm triệu lần, trực tiếp bao trùm toàn bộ bát hoang.

Giờ khắc này, tất cả mọi người đều cuống lên.

"Không, ta không muốn chết. . ."

Chẳng ai ngờ rằng Tỳ Hưu Thiên Nhân vậy mà điên cuồng như thế. Sau khi bị Diệp Thu chọc giận thì hắn lại muốn giết tất cả mọi người ở bát hoang cho hả giận.

Dưới cỗ hấp lực kinh khủng này thì không ai có thể phản kháng, tất cả không bị khống chế mà hướng vào trong miệng của Tỳ Hưu Thiên Nhân bay đi.

Nhìn thấy vậy Diệp Thu lập tức hai mắt tỏa sáng, vì hắn biết rõ điểm mấu chốt có thể quyết định thắng bại đã tới.

Rất nhanh sau đó Diệp Thu liền trả lời nghi hoặc của Liên Phong. Chỉ thấy trên mặt hắn lộ ra một nụ cười tà ác và thi triển Càn Khôn Vô Cực Thủ, đem sáu cây Bạo Vũ Lê Hoa Châm hòa làm một thể.

Đối mặt với hành động kỳ quái của Diệp Thu, Tỳ Hưu Thiên Nhân vô cùng không hiểu. Hắn không biết Diệp Thu sử dụng sáu cây kim châm này là có ý gì.

Bây giờ gặp Diệp Thu tế ra sáu cây Bạo Vũ Lê Hoa Châm để cho nội tâm nàng rung động một cái.

Thanh Bạo Vũ Lê Hoa Châm kia trong nháy mắt bay đi, trực tiếp hướng vào trong miệng Tỳ Hưu Thiên Nhân mà vọt tới.

Trong tay nàng cũng có sáu cây Bạo Vũ Lê Hoa Châm, cùng sáu cây trong tay Diệp Thu là một bộ.

Lúc này Bạo Vũ Lê Hoa Châm đã bị Tỳ Hưu Thiên Nhân hút vào trong bụng giống như một cây châm rơi xuống biển sâu, biến mất vô tung vô ảnh.

Diệp Thu nhẹ nhàng giơ lên tay phải, trong tay hắn bỗng nhiên xuất hiện sáu cây kim châm phỉ thúy.

Chẳng lẽ hắn cho rằng mấy cây kim châm vừa nhỏ vừa ngắn này có thể tổn thương được ta sao?

Cái bảo bối này là Diệp Thu đưa cho Liên Phong làm tín vật đính ước, cho nên nàng mười phần yêu quý, rất ít lấy ra dùng.

"Bạo Vũ Lê Hoa Châm!" Trông thấy Tiên Thiên Linh Bảo quen thuộc, Liên Phong âm thầm run lên.

"Dừng ở đây đi!" Diệp Thu quát lạnh một tiếng.

Hắn cũng không tin với một cây châm thì Diệp Thu có thể tạo cho hắn nguy hiểm gì. Bởi vì tại phía dưới nhục thân hoàn mỹ thì pháp bảo nhân gian căn bản không cách nào tổn thương được hắn một phân một hào.

Hắn muốn làm gì?

Cho dù là Tru Tiên kiếm của Diệp Thu thì cũng chỉ có thể khiến hắn bị chút vết thương nhẹ mà thôi, căn bản không ảnh hưởng được tính mệnh của hắn.

Nói đùa gì chứ! Đồ vật ngắn nhỏ như vậy thì ta kéo phân đều gấp mấy chục vạn lần nó, ta căn bản không có cảm giác a!

Tỳ Hưu Thiên Nhân cuồng tiếu, nói: "Ha ha ha ha. . . Tiểu tử thối, ngươi liền điểm ấy thủ đoạn thôi sao?"

Nhưng ai cũng không biết rõ vì sao sau khi phóng ra Bạo Vũ Lê Hoa Châm thì Diệp Thu liền không có bất kỳ động tác gì. Hắn chỉ là đứng tại nguyên chỗ nhàn nhạt mỉm cười.

Đối mặt với dạng tồn tại vô thượng bực này, bọn hắn giống như con kiến trên đất chỉ có thể chật vật hội tụ thì mới có cơ hội giữ được tính mạng.

Lúc này Diệp Thu cười nhạt một tiếng, nói: "Bùm."

Tiên nhân chi nộ cả thế gian đều chấn động, nhân gian trong nháy mắt bị một cỗ cuồng bạo chi lực hút đi, không cách nào khống chế.

Quay đầu lại đám người chỉ nhìn thấy trên thân thể khổng lồ của Tỳ Hưu Thiên Nhân đã trực tiếp nổ ra một cái lỗ hổng đẫm máu.

Tỳ Hưu Thiên Nhân sát ý mười phần, hô lên: "Ta muốn để cho đám các ngươi và tử tôn của ta chôn cùng. Chịu chết đi. Ta hút. . ."

Hắn thế nhưng là tiên a!

Vô luận như thế nào hắn cũng không thể tin nổi tiên thể hoàn mỹ của mình vậy mà lại bị nổ banh.

"Chuyện này. . . Không có khả năng." Tỳ Hưu Thiên Nhân kéo lấy thân thể nặng nề, không dám tin nói ra.

"Khốn nạn! Mọi người hội tụ kết trận!" Cảm thụ được hấp lực kinh khủng đến từ Tỳ Hưu Thiên Nhân, Mạnh Thiên Chính vội vàng hô to.

Ngay sau đó, một cỗ lực lượng khổng lồ từ thể nội của Tỳ Hưu Thiên Nhân nổ tung, trong nháy mắt đã quét sạch vạn dặm bình nguyên, trời rung đất chuyển.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Một cõi dư chấn lao ra, nguyên bản đám người bị Tỳ Hưu Thiên Nhân hút đi lại lập tức hung hăng bay ngược ra ngoài.

Tất cả mọi người đều gấp lên, nhao nhao nhìn về phía Diệp Thu. Bởi vì giờ khắc này chỉ có hắn mới có thể thay đổi thế cục.

Hắn vừa dứt lời thì bỗng nhiên cảm giác thấy trong bụng đau nhói một trận, trong nháy mắt hắn liền biến sắc.

Ý cười trên mặt Tỳ Hưu Thiên Nhân dần dần biến mất, cảm thấy hoang mang mà dò hỏi: "Ngươi đang cười cái gì?"

Nụ cười này của Diệp Thu có chút quỷ dị, ngay cả Tỳ Hưu Thiên Nhân cũng cảm thấy hơi nghi hoặc một chút, không nghĩ ra vì sao hắn lại cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận