Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư

Chương 844: Tìm Về Chân Ngã

Một ngày sau, Hunter Ngộ Không rốt cục tỉnh lại.

Khi nhìn xem sơn động quen thuộc trước mắt, cuối cùng nó vẫn mang theo tiếc nuối đứng dậy ly khai.

"Sư phụ, đệ tử biết rõ mình từ khi xuất sinh chính là một cái tai hoạ. Ngài không nguyện ý gặp đệ tử cũng không có quan hệ, đệ tử chỉ muốn biết mình có thể cứu vãn được gì hay không, có thể làm được cái gì bây giờ?"

"Đệ tử muốn chuộc tội, mong sư phụ chỉ điểm sai lầm cho đệ tử."

Hunter Ngộ Không hô to mấy câu cuối cùng, nhưng vẫn là không có đáp lại. Nó sa sút cúi đầu xuống, chuẩn bị đứng dậy ly khai.

Lúc này trên không động phủ nhẹ nhàng bay truyền tới một giọng nói xa xăm chảy dài, như là âm thanh đại đạo.

"Ngộ Không. . ."

"Hả? Sư phụ sao?"

Hunter Ngộ Không đi theo Diệp Thu trong thời gian ngắn nhất, cũng là vị đồ đệ bị thua thiệt nhiều nhất.

"Aiii. . . Ngộ Không, ngươi đã biết sai chưa?" Diệp Thu nghiêm khắc, hỏi.

Bản thân Hunter Ngộ Không không phải là đại ác nhân, nhưng mỗi lần nó làm chuyện gì cũng đều sẽ bị tương phản cực lớn, luôn luôn lơ đãng dẫn ra đại họa.

Đây là thất trách của hắn.

"Đệ tử gây ra đại họa, tự biết thẹn với chúng sinh, không biết tự xử như thế nào, xin sư phụ chỉ điểm sai lầm cho đệ tử, giúp đệ tử biết mình nên lựa chọn như thế nào."

Nhìn thấy Hunter Ngộ Không chân thành sám hối như thế, Diệp Thu cũng là lắc đầu, có chút đau lòng.

Giọng nói này vừa xuất hiện, cảm xúc sa sút của Hunter Ngộ Không trong nháy mắt liền biến mất, ánh mắt nó tràn đầy kích động ngẩng đầu lên.

Hunter Ngộ Không vội vàng dập đầu xuống đất, liên tục nhận sai.

Hunter Ngộ Không phát ra lời sám hối từ nội tâm, nó muốn cứu vãn đền bù tội lỗi của mình.

Hunter Ngộ Không lộn ngược vào lại động phủ, quỳ trên mặt đất, hướng lên trời vái lạy: "Sư phụ, ngài rốt cục đã chịu xuất hiện."

Trước đây Diệp Thu rời đi gấp nên chưa kịp dạy dỗ Hunter Ngộ Không đạo lý làm người.

"Khỉ con, ngươi chính là thiên địa linh căn biến thành, vừa sinh ra đã chú định bất phàm."

Nhìn xem Hunter Ngộ Không chân thành sám hối như vậy, Diệp Thu hít sâu một hơi, rất là đau lòng cho vị đồ nhi này.

"Nên lựa chọn như thế nào thì trong lòng ngươi đã sớm có đáp án."

"Đệ tử biết sai, đệ tử biết sai rồi, xin tổ sư chỉ điểm sai lầm cho đệ tử."

Sau một hồi hắn mới nói: "Ừm, lạc đường biết quay đầu thì không gì tốt hơn."

Chỉ nghe một tiếng thở dài vang lên, tại bên trong động phủ trống rỗng nó phiêu đãng không dứt.

Sau đó nó ngẩng đầu nhìn rời, lại là một trận mờ mịt hỏi: "Sư phụ, đệ tử ngu dốt, ngài có thể chỉ rõ được không?"

"Đây gọi là một bông hoa, môt thế giới!"

Nghe Diệp Thu nói vậy, Hunter Ngộ Không lập tức thông suốt.

Ta sẽ trở về với thiên địa sao?

"Đi đi, đây là một kiếp trong số mệnh của ngươi."

Hunter Ngộ Không rất không cam lòng, vì nó không muốn uất ức kết thúc vận mệnh của mình cứ như vậy, trong lòng nó nhất thời khó mà tiếp nhận chuyện này.

Đúng vậy, nó đản sinh ra vốn là do thiên địa cần đến nó, cuối cùng nó cũng sẽ tuân theo vận mệnh của mình mà trở lại với thiên địa.

Hunter Ngộ Không ngẩng đầu nhìn lên lỗ thủng trên trời, giờ khắc này nó rốt cục đã rõ ràng số mệnh của mình.

"Đây là một kiếp trong số mệnh của ta. . ." Hunter Ngộ Không âm thầm nỉ non.

"Ngươi do thiên địa sinh ra và cuối cùng sẽ có một ngày ngươi trở về với thiên địa."

"Ngươi hiểu chưa?"

Theo một câu cuối cùng nói ra, thân thể Hunter Ngộ Không run lên, nó phảng phất như tiếp nhận một sự đả kích cực lớn, nội tâm nó không thể nào tiếp thu được.

"Aiii. . ."

"Có câu nói nhất niệm sinh, nhất niệm tử! Nghĩa là một đóa hoa sáng chói nở rộ bên trong hắc ám, nó có thể chiếu sáng toàn bộ thế giới nhưng cuối cùng sẽ có một ngày nó bị khô kiệt, bụi về với bụi, đất về với đất."

"Vạn sự vạn vật đều không cách nào thoát ly quy luật tự nhiên, đó chính là đạo."

"Ngộ Không, thế gian vạn vật sinh sinh biến biến! Bản nguyên bắt đầu từ thiên địa!"

Diệp Thu nhìn xem Hunter Ngộ Không đang bàng hoàng bất an, trong lòng hắn biết rõ nó lúc này đã tiến vào một loại đấu tranh nội tâm nào đó.

Diệp Thu cũng không có dẫn dắt Hunter Ngộ Không, mà hắn chỉ lẳng lặng quan sát nó.

Bởi vì Diệp Thu biết rõ Hunter Ngộ Không cuối cùng cũng sẽ hiểu ra.

Diệp Thu lại nói: "Ngộ Không, có lẽ ngươi có rất nhiều nghi hoặc, vậy ngươi nên đi xuống nhân gian một chuyến để nhìn xem một chút nhân sinh, từ đó ngươi sẽ có cảm ngộ khác."

Diệp Thu đem quyền lựa chọn giao cho Hunter Ngộ Không. Để nó kiến thức được nhân gian bây giờ chính là địa ngục thì nó sẽ biết nó nên lựa chọn như thế nào.

Vô luận Hunter Ngộ Không lựa chọn ra sao thì Diệp Thu cũng sẽ ủng hộ nó. Bởi vì từ thời khắc nó bắt đầu đản sinh thì nó đã có thể tự chọn vận mệnh của nó.

Hunter Ngộ Không cũng đã hiểu, nó trịnh trọng dập đầu một cái, bi thống rơi lệ hô lên: "Sư phụ, cả đời đệ tử nghiệp chướng nặng nề, không cách nào tận hiếu với sư phụ! Đệ tử rất hổ thẹn, chỉ cầu kiếp sau sẽ có thể báo đáp được ân tình của sư phụ."

"Đệ tử đi đây, sư phụ bảo trọng!"

Hunter Ngộ Không đầu đập một cái cuối cùng, sau đó nó đột nhiên đứng dậy, quay người bi phẫn rời đi.

Hunter Ngộ Không muốn đi tìm phương hướng của mình tại biển lớn mênh mông. Nó muốn tìm về chân ngã, tìm về bản tâm đã bị đánh mất của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận