Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư

Chương 899: Lên mãnh liệt, ngủ tiếp sẽ

"Tốt lắm! Tuyệt Đối Lĩnh Vực sao?" Người ngoài nghề chỉ có thể xem náo nhiệt, nhưng chiêu thức "Càn Khôn trong tay" vừa rồi của Tiêu Phàm, không qua được mắt của Diệp Thu. Hắn tập trung cao độ, chưa bao giờ đánh giá thấp Tiêu Phàm chỉ vì sự giả dối cố ý, toàn bộ quá trình đều theo dõi hắn. Lúc nãy rõ ràng có thể cảm nhận được, thực tế là khi kiếm khí của Vương Đằng đến cách Tiêu Phàm mấy mét, đã không thể tiến thêm một bước. Tựa như gặp một loại cản trở nào đó không thể kháng cự, hoặc là tiến vào một vòng tuần hoàn vô tận, tới tới lui lui, chỉ là không thể nào tiến thêm lên trước một bước. Mà Tiêu Phàm ở ngoài mấy mét, căn bản không bị đòn tấn công kiếm này làm gì, vì dù như thế nào, đạo kiếm khí kia cũng không chém trúng được người hắn, mà chỉ sẽ trong vòng tuần hoàn vô tận từ từ tiêu giảm, cho đến biến mất.
"Hay thủ đoạn!" Diệp Thu lại một tiếng kinh ngạc thốt lên, coi như bị biểu hiện lóa mắt của Tiêu Phàm làm cho tâm phục khẩu phục, thằng nhóc này... thâm bất khả trắc.
"Ngươi nhìn ra cái gì rồi?" Liên Phong ném ánh mắt tò mò sang, vừa rồi nàng xem cảnh Vương Đằng nổ tung, không chú ý đến từng cử động của Tiêu Phàm, trong lòng không khỏi có chút hiếu kỳ. Dù sao, có cô gái nào lại không bị thu hút bởi một đám mây hình nấm đẹp mắt như vậy chứ, trông rất dễ thương nha. Mặc dù không dồn toàn bộ lực chú ý lên người Tiêu Phàm, nhưng Liên Phong mắt nhìn sáu hướng, tai nghe tám phương, đại khái cũng có thể phân tích ra được, vừa rồi Tiêu Phàm đã dùng những thủ đoạn rất kỳ lạ.
"Thằng nhóc này, đã nắm giữ thân ngoại hóa cảnh rồi."
"Cái gì?" Trong lòng Liên Phong kinh hãi, cái thân ngoại hóa cảnh này, chính là khi hình thái thanh liên của nàng mới xuất hiện lúc ban đầu mới nắm giữ được, trong đó khó khăn như thế nào, nàng hiểu rõ mười mươi. Chỉ là nàng không ngờ tới, một kẻ thoạt nhìn bình thường không có gì nổi bật, còn có danh tiếng là đại hoàn khố như Tiêu Phàm lại cũng có? Theo tình hình mới đánh giá, người này có lẽ vừa mới đột phá Tế Đạo sơ kỳ, liền lĩnh ngộ được ảo diệu của thân ngoại hóa cảnh. Thiên phú như thế, nhân gian hiếm có, rốt cuộc là tên nhóc lông bông nào, truyền lời đồn nhảm, nói người ta là đại hoàn khố vậy? Đây chẳng phải tin giả sao? Truyền thông vô lương hại người quá nhiều nha. Nhìn Vương Đằng bị đánh này, cha ruột hắn tới cũng không nhận ra, một khuôn mặt than đen, lấm tấm vết đen, người không biết còn tưởng từ bộ lạc Nam Hoang nào chạy ra con hoang.
"Dùng sức mạnh Chí Thánh diễn hóa thân ngoài Hóa cảnh, Tụ Lý Càn Khôn, biến ảo khó lường, thực lực của người này thâm tàng bất lộ."
"Nhưng lại là người được chọn..." Diệp Thu nhỏ giọng bình luận, nhưng trong lòng cũng không lấy làm lạ lắm, dù sao… Thân ngoại hóa cảnh loại này, đã không tính là cái đồ chơi hiếm có gì. Khi mới vào Thiên Tôn, hắn đã dùng mười hai Thiên Phủ tạo thành thiên mệnh chi hoàn, lúc đó liền nắm giữ được thân ngoại hóa cảnh. Còn Minh Nguyệt về sau, từ Tiên Cổ phế tích trở về, cũng nắm giữ thân ngoại hóa cảnh, đồng thời tìm lại được tiểu tháp, xem như bù đắp chỗ thiếu hụt của nàng. Về sau, khi Liên Phong thành công ngộ ra hóa thân thanh liên, cũng nắm giữ được pháp này. Đối với những người khác mà nói, thân ngoại hóa cảnh là vô thượng tiên pháp mà chỉ có người trên Tế Đạo mới có thể nắm giữ, nhưng với những thiên tài chân chính mà nói thì không cần như thế. Chỉ cần thời cơ đến, chính bọn họ sẽ nắm giữ được, rất khó tin. Cái gọi là điều kiện hà khắc, chỉ là dùng để làm khó người bình thường, mà với thiên tài, thì căn bản không tạo thành uy hiếp. Nên việc Tiêu Phàm có thể nắm giữ thân ngoại hóa cảnh, Diệp Thu cũng không thấy có gì kỳ quái.
"Phụt..." Trong xung kích dữ dội, Vương Đằng phun ra một ngụm tiên huyết, trực tiếp bị trọng thương, bay ngược ra ngoài.
"Thiếu gia." Vương Huyền Chi kinh hãi, lúc này hắn không quan tâm đến gì nữa, vọt thẳng lên trước, đón được thiếu gia của mình. Phải biết rằng, Vương Đằng là niềm hy vọng tương lai của Vương gia, tầm quan trọng của hắn không phải là thứ mà hắn có thể gánh vác nổi. Nếu như Vương Đằng chết ở đây, vậy hắn cũng không cần trở về, tự tìm chỗ tự sát đi.
"Không, đây không thể nào, ta không thể thua nữa, không thể nào thảm bại đến vậy..." Đến bây giờ, Vương Đằng vẫn không thể tiếp nhận sự thật rằng, mình sẽ bị Tiêu Phàm dễ như trở bàn tay đánh bại. Hắn thua, thua thảm hại. Thậm chí đến tư cách để Tiêu Phàm tế ra binh khí cũng không có, kẻ tâm cao khí ngạo như hắn, sao có thể nào chấp nhận hiện thực này được.
"Thiếu gia, thắng bại là chuyện thường binh gia, ngài hãy tỉnh lại đi." "Cũng không thể vì nhất thời được mất mà hủy hoại đạo tâm, mất ý chí chiến đấu, như vậy mới thật sự là không còn ngày lật trời." Vương Huyền Chi một bên an ủi, một bên chữa thương cho thiếu gia của mình. Hắn bây giờ có chút hối hận, sao lúc trước lại muốn đưa Vương Đằng đến Tử Hà đạo trường, nếu không đến thì đã không gặp phải loại chuyện này. Nhưng cũng không trách hắn được, bởi vì đây là nhiệm vụ do tộc trưởng sắp xếp, hắn không thể không tuân theo. Nếu chuyện này nhất định phải có người chịu trách nhiệm, vậy thì chỉ có thể để Tiêu Phàm chịu thôi. Ai bảo thằng nhóc này ẩn tàng sâu như vậy, không những lừa gạt tất cả bọn họ, cho dù là Ngũ trưởng lão thân cận với hắn nhất, cũng bị hắn lừa.
"Ngọa tào!" "Đây là thiếu gia nhà ta sao?" "Mẹ ơi, ta không nhìn lầm chứ? Thiếu gia nhà ta khi nào mạnh đến vậy, không đúng, chẳng lẽ có siêu cấp đại năng nào đoạt xá thiếu gia nhà ta rồi sao?" Điên cuồng lắc đầu, Ngũ trưởng lão đơn giản không dám tin vào hai mắt của mình. Ảo giác, chắc chắn là ảo giác. Mới sáng sớm thức dậy đã thấy thiếu gia nhà mình đánh Vương Đằng tơi bời, quả thực là một trò đùa kinh thiên động địa. Ta ngủ tiếp một lát.
Ba ba ba... Chỉ nghe thấy vài tiếng vỗ tay truyền đến, mọi người quay đầu nhìn lại, phát hiện một chiếc thuyền lớn cập bờ, từ trên thuyền dẫn đầu bay xuống một thanh niên mặc áo xanh. Phía trên chiếc thuyền lớn, thình lình viết một chữ "Diệp" to tướng.
"Diệp gia cũng tới?" Ngũ trưởng lão nhíu mày, không ngờ Tử Hà đạo trường náo nhiệt đến vậy, liên tiếp ba đại siêu cấp đại tộc đều tới. Người dẫn đầu bước xuống không ai khác, chính là Diệp Thanh Huyền đã biến mất hai tháng. Hai tháng qua, hắn một mực ở trong gia tộc, mượn nhờ sức mạnh gia tộc không ngừng tăng cường bản thân, chuẩn bị cho thịnh hội Bổ Thiên lần này, muốn một tiếng hót làm kinh động mọi người. Đột nhiên mạnh lên như vậy, lần này hắn mang theo sự tự tin to lớn trở về, không ngờ vừa về đến núi đã gặp ngay một đòn chí mạng.
"Mẹ nó, hiện tại mấy tên nhóc biến thái này bắt đầu nhan nhản ra rồi sao? Lão tử vừa tìm lại được chút lòng tin, vừa về đã thấy Tiêu Phàm đang đánh Vương Đằng." Trong lòng Diệp Thanh Huyền đánh trống thình thịch, kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm hồi lâu. Trong lòng ước tính, nếu dựa theo sức chiến đấu Tiêu Phàm vừa thể hiện mà nói, nếu như hắn muốn bắt được Tiêu Phàm, ít nhất cũng cần năm phút. Lại còn không thể bảo đảm, là liệu hắn có còn giấu lá bài tẩy nào không.
"Đặc sắc, đặc sắc, quả nhiên là đặc sắc..." Diệp Thanh Huyền từ trên thuyền mà xuống, phủi tay, từ nội tâm tán thưởng Tiêu Phàm một câu. Mọi người im lặng nhìn hắn, cảm giác áp bức vô hình kia ập đến khiến trong lòng mọi người rùng mình.
"Tế Đạo hậu kỳ! Tên này... uống thuốc lắc à?" Đến cả Diệp Thu cũng giật mình, hai tháng trước, tên nhóc này còn là Tế Đạo sơ kỳ, sao chỉ nháy mắt, đã thẳng tiến đến hậu kỳ rồi? Ngoại trừ uống thuốc, Diệp Thu cũng không nghĩ ra hắn còn có cách nào khác, mà có thể trong thời gian ngắn ngủi như vậy đột phá nhanh như thế. Cho dù là Liên Phong, cũng phải nhờ quả Hoàng Tuyền và sức mạnh của Thi Tổ, mới có thể trong thời gian ngắn đột phá đến đỉnh phong Tế Đạo. Bất quá nghĩ lại cũng đúng, Diệp tộc là siêu cấp đại tộc lớn như vậy, tài nguyên chắc chắn là không hề ít. Thêm vào việc Diệp Thanh Huyền vốn dĩ có căn cơ rất vững chắc, thiên phú tuyệt hảo, được nhiều tài nguyên mạnh mẽ ủng hộ thì nhất phi trùng thiên cũng là chuyện rất bình thường. Hơn nữa, đây còn là một cách đánh giá khá dè dặt, nếu liều lĩnh hơn chút, thì đỉnh phong Tế Đạo với hắn mà nói cũng chưa chắc không thể đạt được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận