Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư

Chương 827: Kiếm Chiêu Nghịch Thiên Cải Mệnh

Bên ngoài đám người nghị luận ầm ĩ, kinh hồn táng đảm.

Bọn họ vốn cho rằng đây chỉ là một trận chiến đấu giữa Phong Vương cảnh cùng Đại Đế cảnh.

Nhưng người nào cũng không nghĩ tới trận chiến đấu này đã đánh suốt một năm mà cũng không có phân ra thắng bại. Đồng thời tại bên trong thời gian một năm này toàn bộ tuyển thủ đều đạt đến Đại Đế cảnh.

Một trận chiến kinh thế hãi tục như vậy đã đủ để ghi vào sử sách. Tại tương lai xa xôi có lẽ còn có thể lưu lại một bút hung vĩ.

Ngẩng đầu nhìn xem trận quyết đấu khoáng thế kia, tất cả mọi người đều sôi trào nhiệt huyết, không dám phân tâm. Bởi vì bọn họ rất rõ ràng lúc này trận chiến đấu đã đi tới thời khắc cuối cùng.

Trận thần đàn chi chiến này cũng không chỉ có đám người ngoài sân chú ý tới, mà tại địa phương xa xôi hơn cũng tương tự có người đang yên lặng chú ý.

Ví dụ như Cấm Khu Chi Chủ thân ở phía dưới cấm khu, lúc này hắn cũng có nhiều hứng thú chú ý trận chiến đấu này.

Đặc biệt là khi hắn nhìn thấy tiên trận đã tạo nên uy danh của hắn năm đó được dùng đến thì nội tâm rất là vui mừng.

Bên trong chiến trường, mỗi người đều sử dụng mười hai thành công lực, bởi vì bọn hắn gánh vác trách nhiệm quá to lớn nên không dám có nửa điểm chủ quan, ai cũng không nguyện ý làm tội nhân thiên cổ.

Chỉ nghe một tiếng nổ lớn vang lên, bạo phát ra hào quang cực hạn, thiên địa rung chuyển, không gian vặn vẹo, máu nhuộm trăm triệu dặm sơn hà, sầu bi không ngừng.

Lúc này chiến đấu nóng bỏng vẫn đang khẩn trương tiến hành.

Mệnh lệnh vừa ra, thoáng chốc sau toàn bộ đám người đều đồng thời xuất thủ, trận pháp hai bên lập tức triển khai va chạm lần đầu tiên.

Hắn thở dài một tiếng, chỉ biết nói thật là đáng buồn.

"Phụt. . ."

"Có ý tứ! Không nghĩ tới tiểu tử này vậy mà tại bên trong thời gian ngắn như vậy có thể đem cái tiên trận kia truyền thụ cho mười đứa nhỏ."

Phía dưới lực lượng cường đại va chạm, thần đàn phảng phất như muốn vỡ vụn, song phương đều riêng phần mình bị dư chấn bay ngược trở về.

Vạn cổ tuế nguyệt trôi qua hắn đã sớm không còn hăng hái của năm đó, thứ lưu lại cũng chỉ là đầu đầy tóc trắng.

Trong thoáng chốc, Cấm Khu Chi Chủ lại hồi tưởng về trận Tiên Cổ chi chiến kia. Cả hai đều là một loại trận pháp, một loại huyết chiến, chỉ là địch nhân không giống.

Lâm Thanh Trúc tay cầm Vân Tiêu kiếm chấp chưởng thiên mệnh, quát lạnh một tiếng: "Chư vị theo ta tru nghịch!"

Chỉ là một cú va chạm mà Phù Dao liền nhận lấy đả kích nặng nề, còn tốt là thanh liên có năng lực khôi phục cực cao.

Trận chiến này liên quan đến việc vận mệnh của ai sẽ tiêu tan, đến nay vẫn còn là một cái nghi vấn.

Lâm Thanh Trúc trước khi đánh cũng đã đưa cho Phù Dao mấy khỏa Tiên Thiên cực linh đan để khôi phục, cho nên nàng mới may mắn chống qua một kiếp này.

Lâm Thanh Trúc liều mạng nắm chặt Vân Tiêu kiếm trong tay, vì nàng rất rõ ràng bây giờ thanh kiếm này so với tính mạng của nàng còn trọng yếu hơn.

Phù Dao phun ra một ngụm tiên huyết, sắc mặt tái nhợt. Sau lần va chạm này nàng là người thừa nhận đả kích trầm trọng nhất, bởi vì nàng ở tại vị trí Thiên Huyền, tụ tập lực lượng bốn phương tám hướng vào một thân, làm mũi công then chốt nhất, tám người còn lại nhận tổn thương đều chia sẻ một bộ phận trên người nàng.

Nhìn thấy ánh mắt này của Lâm Thanh Trúc, Diệp Thu lập tức hoảng hốt, vì hắn đã minh bạch nàng muốn làm cái gì.

Nàng không thể để thua vì nàng gánh vác kỳ vọng của sư tôn nàng, gánh vác tương lai của Đại Hoang.

Chỉ thấy Vân Tiêu kiếm thình lình rời tay Lâm Thanh Trúc, sau đó thiên địa dần dần mất đi sắc thái.

"Không được, nếu cứ tiếp như thế thì nhất định sẽ là cục diện lưỡng bại câu thương, vả lại không chừng đối phương còn có chuẩn bị ở sau, cho nên không thể tiếp tục như vậy nữa."

Một kiếm này vừa ra thì ngay cả Cấm Khu Chi Chủ cũng lộ ra ánh mắt kinh ngạc, trong nháy mắt liền từ dưới đất đứng lên.

Nhìn xem Phù Dao sắc mặt tái nhợt, Lâm Thanh Trúc mười phần khẩn trương, nội tâm suy tư một phen.

Bơi vì chiêu kiếm kia hắn quen thuộc không gì sánh được, đó là chiêu kiếm để cho hắn lấy làm kiêu ngạo.

Tại hiện trường có lẽ cũng chỉ có một mình Diệp Thu là biết rõ Lâm Thanh Trúc vừa thi triển kiếm pháp gì.

Mà Minh tộc chi chủ thì càng là nội tâm run lên, không dám tin tưởng.

Nhìn xem cục diện lại lần nữa cân bằng, Lâm Thanh Trúc cũng đứng không ngồi yên.

Dưới sự gia trì của Thập Phương Tịch Diệt Trận, một kiếm này vô cùng kinh thiên động địa.

Lâm Thanh Trúc tựa như thiên mệnh chi kiếm thình lình bay lên, sau đó một luồng hào quang vô tận chiếu rọi thế gian.

"Đây là kiếm pháp gì?"

Lâm Thanh Trúc ngẩng đầu nhìn lên trời, trong lòng nàng chật vật hạ xuống một cái quyết định. Ánh mắt nàng phảng phất như biểu lộ sự chia tay đối với sư tôn nàng.

Quả nhiên lúc Diệp Thu đoán được Lâm Thanh Trúc muốn làm gì thì nàng cũng đã bắt đầu hành động.

Trong lòng Diệp Thu rất hối hận, vì hắn rất rõ ràng vị đồ nhi quật cường của hắn chỉ cần có thể lấy được thắng lợi cho hắn thì chuyện điên cuồng gì nàng cũng dám làm.

"Không thể nào. . ."

Kiếm thứ ba trong Thảo Tự Kiếm Quyết, Nghịch Thiên Cải Mệnh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận