Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư

Chương 861: Tiểu Dịch Và Mộng Ly

Mạnh Thiên Chính nhìn về phía Hunter Ngộ Không, nói: "Đứa nhỏ này. . ."

Ông ta còn chưa nói dứt lời thì Hunter Ngộ Không đã khoát tay đánh gãy, nói: "Đứa nhỏ này được ta cứu ở ngoài núi. Ta thấy hắn cùng Bổ Thiên giáo các ngươi hữu duyên cho nên dứt khoát đưa hắn lên núi."

"Nên an trí hắn như thế nào thì chính các ngươi tự mình xử lý đi, lão Hunter ta còn có chuyện khác phải làm, không thể cùng chư vị nói chuyện phiếm."

Nói xong Hunter Ngộ Không nhìn thoáng qua Lâm Thanh Trúc rồi nói một tiếng cáo từ, sau đó nó quay người rời đi, lại bắt đầu lang thang một mình.

Nhìn thấy Hunter Ngộ Không ly khai, Lâm Thanh Trúc duỗi tay ra muốn mang hắn quay về Tử Hà phong, thế nhưng sau khi suy nghĩ lại thì liền từ bỏ ý nghĩ này.

Hunter Ngộ Không đến rồi lại đi, không lưu lại bất cứ thứ gì, nó vẫn lựa chọn một mình lên đường.

Sau khi Hunter Ngộ Không rời đi, mấy vị thủ tọa bắt đầu thương nghị làm thế nào an trí cho Tiểu Dịch.

Thương thảo một phen về sau, cuối cùng bọn hắn quyết định để cho Tiểu Dịch gia nhập Thủ phong, tiến vào cấm địa sau núi để ba trăm vị trưởng lão tự mình dạy bảo.

Vị vị Hầu Đế kia kìa đang muốn làm gì? Hắn tới tới đi đi chẳng lẽ là hắn hối hận?

Đừng nhìn nàng tuổi còn nhỏ, nhưng sau khi lớn lên nàng tuyệt đối sẽ là một vị mỹ nhân khuynh thành.

"Cái gì?!!"

Bầu không khí mười phần trầm lặng, ai nấy đều sững sờ nhìn xem cô bé kia có dáng dấp thanh thuần đáng yêu kia.

Ông ta đang muốn mang Tiểu Dịch tiến về phía sau núi, lúc này bên ngoài cửa điện lại chạy vào một người.

Hunter Ngộ Không nhún vai, giải thích: "Đừng hỏi ta vì ta cũng rất phiền muộn. . Ta vừa mới ly khai thì ngay tại ngoài núi liền đụng phải tiểu bất điểm này. Nàng vừa mới gặp ta thì liền quỳ xuống muốn bái ta làm thầy để dạy cho nàng bản sự, trực tiếp để cho ta mơ hồ."

Dù sao thân phận của Tiểu Dịch rất đặc thù, ai cũng không dám làm sư tôn của hắn.

Đặc biệt nhất là đôi mắt của nàng, ai nhìn vào cũng sẽ có một loại cảm giác bị nhìn thấu tâm can, giống như có một loại ma lực nào đó để cho người nhìn bất tri bất giác bị trầm mê.

"Sư bá, vị Hầu Đế kia lại tới!"

"Được rồi, việc này tạm thời kết thúc, tất cả mọi người giải tán đi." Mạnh Thiên Chính khoát tay áo, nói.

Đám người đang nghi hoặc thì liền nhìn thấy Hunter Ngộ Không dắt theo một cô bé đi vào đại điện, khóe miệng cả đám không ngừng run rẩy, phảng phất như rất bất đắc dĩ.

"Dù sao các ngươi đã thu một đứa bé, nếu thu thêm một đứa bé nữa thì cũng không tính là cái gì to tát."

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người lập tức sững sờ.

Nghe Hunter Ngộ Không giải thích xong, khóe miệng đám người giật giật một cái, không nghĩ tới nó đường đường là Hỗn Thế Ma Vương vậy mà lại bị một tiểu lo li bó tay bó chân.

"Hunter tiên sinh, ngài đang làm gì vậy?" Mạnh Thiên Chính mang vẻ mặt mơ hồ đi tới, nghi ngờ hỏi.

"Ta không nỡ bỏ rơi lòng cầu đạo của nàng nhưng ta lại không có chỗ ở cố định, hiện nay càng không có ý định thu đồ, do vậy ta liền dứt khoát đưa nàng lên núi."

Tiểu lo li cười hì hì nói: "Hì hì, tỷ tỷ xinh đẹp, ta tên là Mộng Ly, là cha của ta đặt cho đó."

Sau khi quan sát tỉ mỉ tiểu lo li này một phen, Lâm Thanh Trúc âm thầm run lên, có một loại cảm giác quen thuộc.

Nghe đến đó đám người lập tức minh bạch cái gì.

Lần đầu tiên nhìn thấy cô bé này Lâm Thanh Trúc liền bị bộ dáng cổ linh tinh quái của nàng hấp dẫn.

Tuy nhiên Lâm Thanh Trúc còn không nghĩ ra có chỗ nào quen thuộc, nàng liền tiến đến hỏi: "Tiểu nha đầu, ngươi tên là gì?"

Đám người nhìn về phía tiểu lo li bên cạnh Hunter Ngộ Không tuổi tác gần năm sáu tuổi có bộ dáng cổ linh tinh quái, nàng đang trốn ở đằng sau Hunter Ngộ Không nhô ra cái đầu nhỏ len lén đánh giá tình huống chung quanh.

"Mộng Ly?" Lâm Thanh Trúc mím môi một cái, âm thầm suy tư một chút rồi lại hỏi: "Vậy cha của ngươi đâu?"

Nghe vậy ánh mắt Mộng Ly đột nhiên đỏ lên, cảm xúc trở nên sa sút, nói: "Mộng Ly cũng không biết rõ cha mình đã đi nơi nào. Ngài đem Mộng Ly đặt ở bên bờ và bảo Mộng Ly không nên chạy loạn chờ ngài trở về, còn ngài thì đi tìm mẹ của Mộng Ly."

"Thế nhưng Mộng Ly chờ tại bên bờ suốt mấy ngày mấy đêm mà ngài cũng chưa có trở về."

Đột nhiên trong lòng Lâm Thanh Trúc tuôn ra một trận hồi ức, nàng nhớ lại rất nhiều cố sự tại thời điểm tiểu Linh Lung lên núi.

Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì cha của nàng không thể về được.

Tất cả mọi người ở đây đều không biết nói gì cho phải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận