Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư

Chương 838: Hắc Thủ Sau Màn

Ánh mắt Diệp Thu trở lại đại điện, đây là lần thứ nhất Liên Phong chính thức bước vào cửa lớn của Tử Hà phong.

Liên Phong lạnh lùng không ngừng đánh giá hoàn cảnh chung quanh. Khi nàng nhìn đến gốc bàn đào thụ sinh trưởng tại bên trong vườn hoa, nội tâm nàng lập tức rung động một cái.

Liên Phong có chút khó tin, hỏi: "Đây chính là đạo tràng của ngươi sao?"

Diệp Thu gật đầu, mỉm cười nhìn Liên Phong. Chỉ gặp nàng hướng về phía bàn đào thụ mà đi, lẳng lặng đứng tại phía dưới Bàn Đào thụ, ngọc thủ của nàng khẽ sờ lên một nhánh cây.

Nội tâm Liên Phong rất là rung động, nói ra: "Tiên phẩm Bàn Đào thụ! Không nghĩ tới cái đạo tràng nho nhỏ của ngươi vậy mà lại trồng được loại trân bảo hiếm thấy bực này."

"Ngươi thích không? Nếu ngươi thích thì ta sẽ tặng nó cho ngươi." Diệp Thu cười nhạt nói.

Gốc Bàn Đào thụ này đã được gieo trồng nhiều năm, đáng tiếc là chu kỳ sinh trưởng của nó quá dài, Diệp Thu căn bản đợi không được đến lúc nó đâm hoa kết trái.

Cho nên cái đồ chơi này cuối cùng cũng chỉ có thể bị coi là vật truyền thừa của Tử Hà phong, đời đời truyền xuống.

Liên Phong không có cự tuyệt, nàng hôm nay tới đây vốn là vì hiểu rõ địa phương Diệp Thu sinh hoạt nhiều năm.

Diệp Thu ngồi một mình ở bên trong Càn Thanh điện, ngoài núi chợt đi đến một người phá vỡ sự yên tĩnh.

Triệu Uyển Nhi đi tới, nói: "Sư nương, Uyển Nhi dẫn ngươi đi tham quan một chút mỹ cảnh của Tử Hà phong chúng ta."

Thời gian yên tĩnh luôn luôn trôi qua rất nhanh, mấy ngày nay Triệu Uyển Nhi mang theo Liên Phong đi khắp toàn bộ Tử Hà phong.

Diệp Thu từ trước đến nay luôn ra tay rất hào phóng, đặc biệt là đối với nàng. Chỉ cần nàng ưa thích đồ vật gì thì hắn đều sẽ liều mạng đi lấy trở về, tự tay đưa cho nàng.

"Tình huống khẩn cấp sao?"

Diệp Thu muốn nhìn xem trong tương lai đến cùng ai sẽ là người may mắn thấy được Bàn Đào thụ đâm hoa kết trái.

"Diệp sư thúc, chưởng giáo chân nhân cho đệ tử đến đây mời ngài tiến về Ngọc Thanh điện nghị sự, do có tình huống rất khẩn cấp."

"Được rồi, Bàn đào thụ ba ngàn năm mới nở hoa, ba ngàn năm sau mới kết trái, ta sợ là mình chờ không nổi đến thời điểm đó." Dần dần mất đi hứng thú, Liên Phong xoay người lại nói.

Diệp Thu vừa nói ra lời này, Liên Phong lập tức chấn kinh. Nhưng sau khi nghĩ lại, nàng cảm thấy điều này rất phù hợp với phong cách hành sự của Diệp Thu.

Nhìn xem hai thầy trò vui vẻ du ngoạn tại khe núi, Diệp Thu không có tham dự vào mà là yên lặng quan sát.

"Vâng, đệ tử cáo lui."

"Được."

Vị đệ tử Thủ phong cung kính hành lễ với Diệp Thu, sau đó rời khỏi Càn Thanh điện, trở về Thủ phong.

Nghe vậy Diệp Thu liền giật mình một cái, nội tâm có chút hoang mang.

Trầm mặc một hồi, Diệp Thu mới mở miệng nói: "Ừm, ta biết rồi, ngươi về trước đi, ta sẽ liền đến."

Hôm nay Mạnh Thiên Chính đột nhiên gọi đến, Diệp Thu lập tức minh bạch biến số đã bắt đầu xuất hiện.

Phía sau kiếp nạn này tựa hồ có một đôi bàn tay to lớn đang yên lặng thôi động hết thảy.

Liên Phong lần này đến Tử Hà phong với mục đích là vì ẩn tàng, bởi vì nàng vốn là Bổ Thiên Thần Nữ được vạn chúng chú mục, nàng ở Thiên Vực vô luận nàng làm cái gì thì người khác đều sẽ biết rõ.

"Xem ra biến cố đã xuất hiện. Ta đã sớm có dự cảm Thiên Thủy trút xuống chỉ là bắt đầu, trận kiếp nạn này còn lâu mới đơn giản như chúng ta tưởng tượng." Nhìn xem chân trời mờ tối, Liên Phong lãnh đạm nói ra, trong mắt nàng tràn đầy tâm sự.

Diệp Thu yên lặng đưa mắt nhìn Liên Phong rời đi, trong lòng hắn sầu lo vạn phần.

Hắn rời đi về sau, Liên Phong cùng Triệu Uyển Nhi từ phía sau đi ra.

Hắn lập tức nói: "Đi theo ta tới Ngọc Thanh điện nhìn xem."

"Không được, hiện tại ta không thể ra mặt."

Sau khi do dự hồi lâu, Diệp Thu cuối cùng cũng tiến về Ngọc Thanh điện.

Diệp Thu cũng là như có điều suy nghĩ, bởi vì trước khi trời sập hắn đã phát hiện một số bí mật.

Cho nên Liên Phong mới lựa chọn cùng Diệp Thu tiến về Tử Hà phong, đồng thời trong đoạn thời gian này nàng cái gì cũng không làm, chỉ đi du sơn ngoạn thủy, phảng phất như đối với hết thảy mọi chuyện trên thế gian nàng đều không để ý tới.

Diệp Thu mơ hồ minh bạch ý đồ của Liên Phong, hắn lập tức cười một tiếng, trêu đùa nói: "Tốt, vậy ngươi ở nhà nhé, ngoan ngoãn chờ ta trở về."

Liên Phong lườm hắn một cái, không nói gì mà chỉ yên lặng trở về hậu điện. Nàng thu hồi tâm tình chơi đùa trước đó, hôm nay nàng mười phần khác thường vì đã bắt đầu tu luyện.

Liên Phong cũng có dự cảm như vậy, cho nên nàng mới một mực không có xuất thủ, chỉ lựa chọn lẳng lặng đứng bên ngoài quan sát biến số.

Điều làm cho Diệp Thu tương đối bất ngờ đó là Liên Phong đã cự tuyệt lời mời của Diệp Thu, vì nàng lựa chọn ẩn tàng chính mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận