Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư

Chương 851: Cũng Chỉ Có Nàng!

Nữ thần nói ra: "Người mà ta muốn chờ đợi là một người có tâm địa thiện lương, vô dục vô cầu, có thể nhìn rõ thiện ác trong nhân thế, dám vì chúng sinh mà tranh với trời, là người tạo phúc cho thiên địa."

"Cũng chỉ có dạng người này mới có tư cách kế thừa truyền thừa của ta."

"Nội tâm của kẻ tràn đầy dục vọng và tà niệm sẽ không cách nào lĩnh ngộ sự ảo diệu chân chính của sinh mệnh, coi như ta có truyền xuống y bát thì cũng đi không được quá xa."

"Người trẻ tuổi, ngươi có thể thay ta tìm tới người phù hợp với các điều kiện này hay không?"

Nữ thần mỉm cười nhìn xem Diệp Thu, phảng phất như xem thấu tâm tư của hắn.

Ở trước mặt nàng Diệp Thu có cảm giác quần áo bị lột sạch, hoàn toàn bị xem thấu.

Hắn nghiêm túc suy tư một phen, hắn đột nhiên nhớ tới bên cạnh hắn hình như có một người như thế.

Diệp Thu lập tức mừng rỡ, cười to cam đoan: "Ha ha ha ha, tiền bối, ta đã biết rõ người mà ngài cần đang ở đâu."

Tại phía dưới trận đại kiếp này, vô số người đã đi xuống Hoàng Tuyền, vô số gia đình gần như diệt tuyệt.

Liễu Thanh Phong thở dài một tiếng, vô lực dựa vào một gốc đại thụ than thở.

Bách tính Ly Dương đang đau khổ chèo chống dưới trận đại kiếp, bên trong ánh mắt bọn họ chỉ còn lại sự tuyệt vọng.

"Aiii. . ."

"Ông trời ơi, chúng ta đến cùng đã làm sai điều gì mà ngài lại đối xử với chúng ta như vậy."

Nhìn xem Liễu Thanh Phong mang bộ dáng bi phẫn, Tề Hạo lắc đầu đi tới, nói: "Đại sư huynh, ngươi đã tận lực rồi, không cần phải tự trách. Ngươi làm hết thảy chúng ta đều nhìn ở trong mắt, bách tính Ly Dương cũng đã nhìn ở trong mắt, ngươi chính là tấm gương tốt nhất của chúng ta."

"Trên thế gian người có thể phù hợp với các điều kiện này của tiền bối có lẽ cũng chỉ có nàng."

Mấy tháng qua hắn đã dẫn theo hơn vạn vị đệ tử của Bổ Thiên giáo bôn tẩu khắp các khu vực gặp nạn, cứu vớt vô số dân chúng vô tội.

Tại cảnh nội Ly Dương, từng tiếng kêu la thảm thiết không ngừng vang lên.

Lời này vừa nói ra, nữ thần lập tức biểu lộ vẻ nôn nao, cảm thấy khó tin. ...

Loại tràng diện Địa Ngục trần gian như thế rơi vào tất cả trong mắt đệ tử của các Tiên gia thánh địa, nội tâm bọn họ chỉ có bất lực, tức giận.

"Bởi vì hắc ám quỷ dị lại lần nữa đột kích, chỉ mấy tháng ngắn ngủi mà chúng ta đã liên tục có mấy cái đội ngũ bị tập kích, tử thương thảm trọng."

Nhìn xem trên lỗ thủng trên trời càng lúc càng lớn, Thiên Thủy trút xuông càng ngày càng nhiều, phần lớn mặt đất đã bị dìm ngập, bọn họ hoàn toàn không biết mình đã làm sai điều gì mà ông trời lại muốn làm vậy đối với bọn họ.

"Nếu chúng ta cứ tiếp tục trì hoãn thì sợ là Bổ Thiên giáo của chúng ta sẽ toàn quân bị diệt."

Nhưng mà vẫn có rất nhiều người bị Thiên Thủy nhấn chìm, vô tình bị cướp đi sinh mệnh.

"Đi thôi, mấy tháng trước chưởng giáo sư bá đã hạ xuống pháp chỉ để cho chúng ta mau chóng trở về Tần Xuyên."

"Đi!"

Phía trên vạn dặm hoang dã lại tăng thêm rất nhiều oan hồn vô tội.

Nàng đã ngủ say suốt mấy tháng, hôm nay nàng rốt cục mở hai mắt ra, chật vật từ trên giường đứng dậy, thông qua cửa sổ xem xét một mảnh bầu trời xám xịt ngoài núi, Thiên Thủy không ngừng trút xuống, nội tâm nàng có cảm giác mất mác mãnh liệt, ánh mắt tràn đầy mê man.

Hắn làm sao có thể không minh bạch đạo lý này, thế nhưng khi nhìn xem những bách tính vô tội gặp nạn hắn luôn luôn mềm lòng, không muốn bỏ rơi bọn họ.

Lâm Thanh Trúc đẩy cửa phòng ra, kéo lấy thân thể còn hư nhược đi ra khỏi phòng.

Nghe Tề Hạo thuyết phục, Liễu Thanh Phong đành phải là vô lực hít sâu một hơi.

"Sư tôn, Uyển Nhi. . ." Lâm Thanh Trúc khẽ kêu gọi.

Lâm Thanh Trúc vội vàng hướng về đại điện mà đi, bên trong tòa đại điện trống rỗng không một bóng người.

Nhìn xem toàn bộ Tử Hà phong là một mảnh quạnh quẽ, không chút sức sống, nàng có cảm giác rất bất an.

Nhân gian trăm ngày, bách tính lầm than!

"Ta. . . đã ngủ bao lâu rồi?"

Cảnh tượng trước mắt để cho nàng chất vấn chính mình đến cùng đã ngủ bao lâu.

Đây là thiên địa mà nàng quen thuộc ư?

Quay đầu nhìn thoáng qua những ánh mắt mong mỏi phía dưới, nghe thấy tiếng khóc rống thê lương của bách tính, Liễu Thanh Phong cảm khái không thôi.

Lúc sáng sớm, tia sáng mặt trời đầu tiên từ bên ngoài cửa sổ chiếu rọi vào phòng, chiếu xạ lên khuôn mặt của Lâm Thanh Trúc.

Lúc này tại bên trên Tử Hà phong.

Hắn rốt cục cũng đã hạ quyết tâm, mang theo nhóm bách tính sống sót cuối cùng trở về Tần Xuyên. ...

Nàng không biết rõ đã xảy ra chuyện gì mà vì sao sư tôn cùng Uyển Nhi lại không có ở đây.

Bọn họ rốt cục đã đi đâu?

Nội tâm Lâm Thanh Trúc thất lạc không gì sánh được, cổ bất an trong lòng nàng càng thêm mãnh liệt.

Ngay lúc Lâm Thanh Trúc còn đang mê man, một giọng nói tràn đầy vui mừng cùng ngoài ý muốn từ phía sau nàng truyền đến.

"Sư tỷ. . ."

Lâm Thanh Trúc nghe được giọng nói quen thuộc này thì lập tức xoay đầu lại. Một cái thân ảnh màu đỏ lao thật nhanh về phía nàng, trực tiếp nhào vào trong ngực nàng.

"Sư tỷ, ngươi rốt cục đã tỉnh. . ."

Nhìn xem sư tỷ của mình một lần nữa thức tỉnh, Triệu Uyển Nhi đã cô độc mấy tháng nay lập tức khóc ròng ròng, ủy khuất trong lòng nàng phảng phất như tìm được người có thể giải bày tâm sự.

Nhân gian bị đại kiếp trăm ngày, thời gian ở trên núi Triệu Uyển Nhi cũng rất dày vò.

Sư tôn thì ra ngoài, sư nương lại bế quan, sư tỷ còn đang ngủ say, cho nên trăm ngày qua đối với Triệu Uyển Nhi chính là sự đả kích tinh thần to lớn không gì sánh được.

Nàng không biết rõ mình nên làm cái gì, cũng không biết mình có thể làm cái gì.

Nàng chỉ có thể mỗi ngày tu hành, nhưng một ngày lại dài như một năm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận