Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư

Chương 345: Diễn Kịch

Lúc này, tại bên trên Thủ phong, Diệp Thu mang theo tiểu Linh Lung quay về học đường, cả hai đứng tại cửa ra vào.

"Sư huynh, ta cam đoan lần này nàng sẽ nghiêm túc đọc sách, sẽ không lại gây chuyện đâu! Thật đấy, ngươi tin ta một lần đi!" Diệp Thu vì để cho đứa bé đi học mà cũng là không thèm đếm xỉa thể diện nói ra.

Thế nhưng Từ trưởng lão sau khi trải qua lần giáo huấn trước nên đánh có chết ông ta cũng không dám lại thu nhận tiểu Linh Lung.

"Sư đệ à, ngươi liền thương xót sư huynh một chút đi, tha cho ta một mạng đi mà. Ta tuổi đã cao nên chịu không được nàng giày vò đâu."

"Sư huynh dạy học đã nhiều năm như vậy mà cho tới bây giờ mới gặp được học sinh một đứa hung hãn như vậy."

"Ta còn muốn sống thêm mấy năm nữa a."

Từ trưởng lão mang bộ dáng lòng vẫn còn sợ hãi nói ra.

Lần này vô luận Diệp Thu có nói cái gì thì ông ta cũng đều không đáp ứng, vì cái mạng nhỏ là quan trọng hơn cả.

Ông ta chỉ là một cái trưởng lão Huyền Chỉ tam phẩm, nhưng vì có bối phận tương đối cao và còn có chút học vấn cho nên mới một mực được dạy học tại Thủ phong.

Thanh bảo thước kia bỗng nhiên rơi trên mặt đất, Diệp Thu chỉ vào thanh bảo thước trên đất, tỏ ra kinh ngạc hỏi: "Sư huynh, có phải ngươi đã đánh rơi đồ vật gì rồi không?"

Á đù!

Chỉ nghe Diệp Thu nhẹ nhàng ho khan một cái: "Khụ khụ. . ."

Diệp Thu liền chậm rãi móc ra một kiện bảo khí cực phẩm.

Hắn làm như vậy không phải liền để cho ta khó xử sao?

Gặp Từ trưởng lão không đáp ứng, trong lòng Diệp Thu buồn cười một trận, nói: "Sư huynh, thật sự không được sao?"

Từ trưởng lão lập tức kịp phản ứng.

Bảo khí này vừa xuất hiện, Từ trưởng lão lập tức hai mắt tỏa sáng.

"Không được." Từ trưởng lão biểu lộ kiên quyết đáp.

Thực lực của ông ta yếu kém còn tại đó, dó đó loại bảo vật cấp bậc này đối với ông ta mà nói sẽ có sức hấp dẫn cực lớn.

Sau đó ông ta chậm rãi nhặt lên bảo thước, nói: "Ừm, Diệp sư đệ, ta vừa rồi đã suy nghĩ lại, đứa nhỏ này mặc dù có tính cách ngang bướng một chút, nhưng cũng không phải là không có thuốc chữa. Như vậy đi, lão phu xem ở mặt mũi của sư đệ mà sẽ dạy nàng một lần, nhưng nàng có thể học thành hay không thì liền nhìn xem thiên phú của nàng."

Đây là một thanh bảo thước cực phẩm, lấp lóe một trận ánh sáng, Từ trưởng lão lập tức nhìn đến trợn cả mắt lên.

Từ trưởng lão màng bộ dáng rất đắn đo nói ra.

Vãi nồi, tiểu tử này. . . cũng quá biết chơi đi!

Con mắt Từ trưởng lão như đạo tặc nhìn em xung quanh một chút, sau khi phát hiện không ai thì mặt mo cố nặn ra vẻ tươi cười, nói: "He he he, không sai, không sai, là đồ của ta đánh rơi."

Dưới gầm trời này nào có sự tình nào mà việc tặng lễ không giải quyết được, nếu như có thì chính là do ngươi tặng không đủ nhiều.

"Diệp sư đệ cứ yên tâm, sư huynh nhất định sẽ dạy nàng thật tốt, cam đoan sẽ dạy cho nàng thành tài. Coi như về sau nàng không tu tiên mà vào trần thế thì cũng có thể thi đậu một cái công danh tốt." Từ trưởng lão nói ra một ngụm cam đoan, đâu còn có nửa điểm ý tứ khó xử.

Từ trưởng lão cười ha ha một tiếng, nói: "Sư huynh để cho Diệp sư đệ chê cười! Ta lớn tuổi nên hay bị chứng vứt đồ bừa bãi."

Mặt mo của Từ trưởng lão lập tức run lên, lộ ra ánh mắt si mê.

Nếu như ta không chiếu cố tiểu nha đầu kìa một chút thì làm sao xứng đáng với những bảo bối này?

Thấy vậy Diệp Thu chỉ cười không nói, lại yên lặng từ trong ngọc trữ vật móc ra một gốc bảo dược.

Mấy món bảo vật này tại trong tay Diệp Thu chỉ là dạng tạp vật, nhưng đối với Từ trưởng lão thì chúng lại là bảo vật.

Diệp Thu hài lòng gật đầu cười một tiếng.

"Diệp sư đệ, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ dạy thật tốt cho đứa nhỏ này, ngươi cứ yên tâm trở về đi." Từ trưởng lão lại một lần nữa nói lời cam đoan.

Định mệnh!

Sau đó ông ta thật nhanh nhặt lên bảo dược trên mặt đất, trong lòng kích động không thôi.

Không nghĩ tới Diệp Thu lại xuất thủ hào phóng như vậy, cùng hắn so ra thì thủ tọa các sơn mạch khác liền lộ ra có chút keo kiệt. Đặc biệt là cái tên Dương Vô Địch của Thí Kiếm phong kia, hắn là kẻ trùm sò nhất.

Còn Tử Hà phong thì quả là tài đại khí thô a, vừa xuất thủ liền là bảo khí cực phẩm và bảo dược!

Diệp Thu hài lòng cười cười, quả nhiên mặc kệ là thế giới gì nhưng quy tắc đều sẽ không đổi.

Hắn lại tái diễn trò cũ mà ném bảo dược xuống mặt đất, cũng lại tỏ ra ngạc nhiên hỏi: "A... Từ sư huynh, ngươi làm sao mà cứ không cẩn thận như thế? Ngươi lại rơi đồ vật rồi kìa?"

Thấy ông ta đã đáp ứng, Diệp Thu cũng là vui mừng trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận