Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư

Chương 808: Dịch Thiên Tề

Nghe Triệu Uyển Nhi giải thích xong, Diệp Thu cuối cùng cũng hiểu rõ chân tướng.

Hắn bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Lâm Thanh Trúc rồi bắt mạch, lúc này khí tức của nàng mười phần hỗn loạn, bởi vì nàng liên tục đột phá hai đại cảnh giới làm cho căn cơ bất ổn.

Mặc dù tâm trí kiên định nhưng Lâm Thanh Trúc vẫn là quá nóng vội, dẫn đến tâm ma nhân cơ hội đánh lén khiến cho thần trí của nàng bị rối loạn.

Tuy nhiên...

"Hả? Chuyện gì xảy ra vậy? Tâm tình của nàng vì sao lại ổn định như thế?"

Diệp Thu cẩn thận kiểm tra lại một phen, mặc dù bị tâm ma nhiễu loạn tâm trí nhưng Diệp Thu lại phát hiện tâm tình của Lâm Thanh Trúc giống như một mặt gương sáng, vô cùng rõ ràng và ổn định.

Tựa hồ trước đó nàng đã trải qua sự tôi luyện tâm trí, để cho tinh thần đạt ý chí của nàng đạt tới trình độ vong tình.

Cho nên dù đối mặt với tâm ma nhiễu loạn nhưng Lâm Thanh Trúc vẫn có thể bảo trì thanh tịnh như nước.

Diệp Thu chậm rãi đứng dậy nhìn về phía Triệu Uyển Nhi đang ủy khuất mà nội tâm run lên.

Nhìn xem sư tôn mình xin lỗi chân thành, Triệu Uyển Nhi nước mắt lưng tròng, vì nàng vừa rồi thật sự bị hắn dọa sợ.

Sau khi hiểu được điều này, Diệp Thu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Diệp Thu chậm rãi nâng Triệu Uyển Nhi đứng dậy, nói lời xin lỗi: "Đồ nhi, là lỗi của vi sư. Vừa rồi vi sư có chút nóng vội mà dọa ngươi sợ, vi sư rất xin lỗi ngươi."

Thì ra lúc trước khi Lâm Thanh Trúc bị cảm xúc chi kiếm của Công Tôn Ngọc công kích, nàng đã thừa nhận một lần tâm ma khảo nghiệm.

Nhìn xem nha đầu ngốc khiêm tốn nhận sai trước mắt, Diệp Thu vỗ vào cái đầu nhỏ của nàng, có chút muốn cười nói.

Ừm, thì ra là thế!

Triệu Uyển Nhi còn chưa từng thấy qua sư tôn mình phát hỏa lớn như vậy, hơn nữa còn là phát với nàng.

Lâm Thanh Trúc đã buông bỏ quá khứ, thông qua tâm ma khảo nghiệm mà đạt tới cảnh giới vong tình, thu được một lần tân sinh. Cho nên tâm ma nhiễu loạn lần này đối với nàng có ảnh hưởng không quá lớn.

Sau khi nhìn kỹ một hồi, Diệp Thu cuối cùng cũng hiểu rõ.

Hắn đột nhiên cảm thấy mình vừa đã quá hung dữ làm cho nha đầu này sợ hãi.

Sau khi trấn an Triệu Uyển Nhi, ánh mắt Diệp Thu lại nhìn về phía những người khác.

Xem ra nha đầu này chính là người hiền tự có thiên tướng, phúc lớn mạng lớn, ta có thể yên tâm về nàng rồi!

Bên phía Minh tộc đã chọn xong tuyển thủ dự thi, Diệp Thu nhìn thoáng qua thì thấy bọn hắn có ít nhất hai vị Đại Đế cảnh, áp lực này không phải lớn kiểu bình thường.

"Không có việc gì đâu, sư tôn làm hết thảy đều là vì tốt cho chúng đệ tử, Uyển Nhi rất rõ ràng. Sư tôn không cần xin lỗi, tất cả đều là lỗi của Uyển Nhi."

"Được rồi, ngươi nghỉ ngơi một chút đi, vi sư còn có việc phải làm."

"Diệp sư thúc, thêm ta đi."

Hiện trường yên tĩnh hồi lâu, chậm chạp không ai nói gì.

Diêp Thu đang nghi hoặc thì một gương mặt quen thuộc đi tới.

Nhưng mà hai vị Đại Đế cảnh thì dễ có, còn tám vị Phong Vương cảnh thì Diệp Thu không dễ gom đủ.

Thú vị! Hắn là thủ tịch đại đệ tử của Bổ Thiên giáo tại Thiên Vực sao?

Nếu như là quyết đấu công bằng, vậy bên phía Diệp Thu ít nhất cũng phải đưa ra hai vị Đại Đế cảnh và tám vị Phong Vương cảnh mới được.

So sánh với Dịch Thiên Tề thì Liễu Thanh Phong có vẻ hơi non nớt. Tuy cả hai đều là thủ tịch đại đệ tử của Bổ Thiên giáo, một tại Thiên Vực còn một tại Đông Hoang, nhưng vô luận là phương diện nào thì hình như đều là Dịch Thiên Tề tốt hơn.

Trên người Dịch Thiên Tề có một cỗ khí tức phi thường trầm ổn, có lẽ là do hắn thân là thủ tịch đại đệ tử nên đã khiến cho hắn thành thục quá sớm.

Dịch Thiên Tề chính là cường giả Phong Vương cảnh đỉnh phong, thiên phú tuyệt hảo, căn cốt bất phàm, không hề thua kém bất kỳ một vị thiên tài tuyệt thế hay hậu đại đế thú nào.

"Trong các ngươi còn có ai nguyện ý xuất chiến không?" Diệp Thu tiếp tục hỏi.

"Hồi bẩm Diệp chân nhân, người này chính là thủ tịch đại đệ tử của Bổ Thiên Giáo tại Thiên Vực chúng ta, Dịch Thiên Tề."

Người tới không phải ai khác mà chính là Thiên Dật đạo nhân lúc trước ở Tử Hà Phong được Diệp Thu chỉ điểm.

Nghe xong lời giải thích của Thiên Dật đạo nhân, Diệp Thu nhất thời hứng thú, ánh mắt nhìn về phía Dịch Thiên Tề. Hắn cảm thấy trên thần người này có một cỗ anh khí bức người, khí độ bất phàm.

Không biết qua bao lâu, một nam tử tướng mạo tuấn dật, thân mặc đạo bào chậm rãi đi ra.

Hắn là người của Bổ Thiên giáo sao? Vì sao hắn lại gọi ta là sư thúc?

Diệp Thu nhìn xem nam tử xa lạ kia mà có chút hoang mang.

"Hả?"

"Ừm, rất tốt, quả thật là anh hùng xuất thiếu niên. Bổ Thiên giáo chúng ta có thể bồi dưỡng ra đệ tử ưu tú như ngươi chính là vinh hạnh của Bổ Thiên giáo chúng ta." Diệp Thu khen ngợi không dứt miệng.

Dịch Thiên Tề có chút ngượng ngùng, nhưng cũng đâu vào đấy mà mỉm cười, khách khí nói: "Diệp sư thúc quá khen rồi, Thiên Tề cảm thấy thật hổ thẹn."

Hắn quả thật rất khiêm tốn, rất ôn hòa!

Diệp Thu hài lòng nhìn Dịch Thiên Tề một cái, sau đó lại nhìn về phía những người khác.

Hiện tại ta đã tìm được ba người một khỉ, nếu như cộng thêm đồ đệ bảo bối Lâm Thanh Trúc của ta nữa thì đã có năm người!

Tiếp theo ta còn phải tìm thêm năm người nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận