Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư

Chương 793: Công Tôn Ngọc Nhập Ma

Lâm Thanh Trúc một bước trùng thiên, kiếm thế cường đại lập tức bộc phát, thiên địa phảng phất như mở một khe hở.

Lâm Thanh Trúc trông như một vị tiên nữ, áo trắng tuyệt trần, tại không trung lạnh lùng hô to một câu.

"Thiên Địa Khai Nhất Tuyến!"

"Trảm."

Ngay sau đó, mây xanh liền bị chém ra, thiên địa phảng phất như bị cắt đôi.

Hàn băng cực hạn lạnh lẽo thấu xương như có thể xuyên thẳng linh hồn.

Một kiếm này được Lâm Thanh Trúc kết hợp giữa Thiên Địa Khai Nhất Tuyến cùng thuộc tính Hàn Băng của nàng, uy lực trọn vẹn tăng lên gấp mấy trăm lần.

Chiến đấu hết sức căng thẳng, hai cỗ kiếm khí tại trên cửu thiên kịch liệt va chạm.

Một thời gian sau, lực chú ý của mọi người đều bị hấp dẫn tới đây, cả đám nhao nhao suy đoán đến cùng đã xảy ra chuyện gì.

Trên khuôn mặt tuyệt mỹ Lâm Thanh Trúc thình lình xuất hiện vẻ trắng bệch, phun ra một ngụm tiên huyết, trạng thái suy giảm.

"Chỗ nào xảy ra chuyện vậy?"

"Phụt. . ."

Lúc này thiên địa chấn động, trăm dặm sơn hà bị một cơn dư chấn quét qua, tất cả mọi thứ đều hóa thành bụi đất.

Hắn mặc một thân quần áo trắng toát tại thời khắc này đã triệt để rách rưới, tóc tai bù xù, máu me khắp người.

Ầm!!!

Nàng mang ánh mắt lạnh như băng lau đi vết máu ở khóe miệng, cuối cùng chật vật đứng thẳng lên.

Động tĩnh lớn như vậy trong nháy mắt liền dẫn tới vô số người vây xem.

Một vùng của bảo khố Thiên Đế phát sinh rung chuyển mãnh liệt, mơ hồ có dấu hiệu sụp đổ.

Mà lúc này, tại trung tâm chiến trường, một đoàn kiếm khí va chạm sinh ra dư chấn, trực tiếp đem hai người bay ngược ra sau.

Công Tôn Ngọc cũng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.

"Động tĩnh thật là lớn, chẳng lẽ có dị bảo xuất thế?"

Hiên Viên kiếm bị hắn cắm trên mặt đất, hai tay cố gắng chống đỡ lấy thân thể tàn phá không chịu nổi của mình.

Lâm Thanh Trúc nhìn về phía Công Tôn Ngọc, lúc này tình trạng của hắn cũng kém đến cực điểm.

"Hự. . ."

Công Tôn Ngọc đã triệt để điên rồ, hắn đang cực kỳ tức giận muốn trả thù Lâm Thanh Trúc.

Công Tôn Ngọc không cam lòng mà gầm thét lên, sau đó hắn nhìn về phía Hiên Viên kiếm cuồng nộ nói ra.

"Ngươi có chấp niệm quá sâu, quá mức ỷ lại tiên kiếm trong tay, điều này đã chú định ngươi sẽ thất bại."

"Không. . . Ta không thể thua."

Lúc này hắn đã triệt để lâm vào điên cuồng, bởi vì hắn được xưng là kiếm tu kinh diễm nhất thế gian, cho nên so kiếm thì hắn không thể thua ai.

Tay chân Công Tôn Ngọc đều đang run rẩy, ánh mắt tràn đầy vẻ mê mang, không thể tin nổi.

"Mệnh của ta là do ta định chứ không do trời! Khắp thiên hạ này không ai có thể đánh bại được ta, ngươi cũng không được."

"Ha ha ha ha. . ."

Công Tôn Ngọc cực kỳ tức giận, hắn ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, mái tóc rối tung rối mù.

"Vì cái gì ta chín lần đăng quang trên bảo tọa của Tiên Cổ thí luyện, trải qua trăm ngàn Đạo Kiếp mới tu thành tiên kỹ, cho nên ta không thể thua được."

Theo giọng nói lạnh lùng của Lâm Thanh Trúc truyền đến, tín ngưỡng nhiều năm của Công Tôn Ngọc phảng phất như sụp đổ.

Từng chữ tru tâm a!

"Không. . ." Công Tôn Ngọc cuồng nộ rống giận một tiếng.

"Ta có Hiên Viên kiếm, cho nên thế gian này không có khả năng có người có thể đánh bại ta. Đây tuyệt đối là chuyện không có khả năng."

"Sư tôn của ta từng nói cho ta biết, trong một trận quyết đấu chân chính thì điểm mấu chốt quyết định thắng bại không nằm ở kiếm, mà nằm ở người cầm kiếm."

Lâm Thanh Trúc lạnh lùng nhìn xem Công Tôn Ngọc, nói: "Thật là buồn cười! Chỗ ngươi dựa vào cũng chỉ là ngươi Hiên Viên kiếm, mà tất cả lòng tin của ngươi đều bắt nguồn từ thanh kiếm này, nhưng ngươi lại quên bản thân kiếm tu mới là thứ trọng yếu nhất chứ không phải là kiếm."

Công Tôn Ngọc lại lần đứng lên, hai mắt hắn đỏ bừng tựa như nhập ma.

Lời nói cuồng vọng như thế để cho tất cả mọi người ở đây lập tức giật mình, bọn họ cũng minh bạch trận chiến này còn chưa kết thúc.

Lâm Thanh Trúc lại lần nữa ổn định trạng thái, ăn vào một viên cực linh đan, trong nháy mắt khôi phục đầy máu.

Nhưng mà hậu kình chiến đấu vừa rồi vẫn còn chưa tan đi, do đó nàng vẫn như cũ không cách nào đạt tới trạng thái toàn thịnh.

Còn Công Tôn Ngọc sau khi nhập ma thì ngược lại khí thế càng thêm kinh người.

Hiên Viên kiếm tại trong tay hắn phảng phất như phát huy ra uy lực gấp mấy chục lần khi nãy.

"Bổ Thiên giáo sao? Ha ha ha ha. . ." Công Tôn Ngọc ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, sau đó chậm rãi cúi đầu xuống, một cỗ kim quang bạo phát bao trùm toàn bộ thiên

Lực lượng điên cuồng tràn ra, toàn bộ mọi người ở đây đều lâm vào sự sợ hãi cực hạn.

"Đây là kiếm quyết gì vậy?"

Đứng trên cửu thiên, Lâm Thanh Trúc nhẹ nhàng vung ra ngọc thủ muốn tóm lấy cơn kia thổi qua.

Nàng cảm thấy có một cỗ bi thương chi khí truyền đến, nội tâm nàng bỗng nhiên hiện ra cảm giác bi thương.

Lúc này giống như có một cỗ ý niệm tràn vào trong đầu Lâm Thanh Trúc, từng cái hình ảnh bi thảm xuất hiện.

Sắc mặt Lâm Thanh Trúc lập tức tái đi, bởi vì trong đầu nàng đang kinh hiện một màn, đó chính là hình ảnh một cái tiểu trấn bị tập kích thiêu đốt.

Nhìn xem cha mẹ mình máu me khắp người ngã xuống trước mặt mình, thân thể Lâm Thanh Trúc bắt đầu run rẩy, cảm xúc của nàng dần dần bị mất đi sự khống chế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận