Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư

Chương 809: Chiến Ý

"Còn có ai nữa không?"

"Tiền bối, để cho ta tới."

Diệp Thu vừa dứt lời thì từ bên cạnh liền đi tới một con kiến vàng, khí thế hung hăng hô to.

Nhìn xem thân thể nho nhỏ trước mắt mà khóe miệng Diệp Thu giật một cái.

"Ngươi có đánh được không đấy?" Diệp Thu cảm thấy hoài nghi thật sâu mà chất vấn.

Kiến vàng phảng phất như nhận lấy vũ nhục, sắc mặt tối đen, tức giận giải thích: "Tiền bối không nên xem thường ta, vì tổ tiên của ta chính là Thiên Giác Nghĩ."

"Cái gì?!!"

Lời này vừa nói ra, Diệp Thu lập tức giật nảy mình.

Đám người vô cùng kinh hãi, Diệp Thu thì quan sát tỉ mỉ con Thiên Giác Nghĩ di chủng này một phen.

"Chà. . ."

Thiên Giác Nghĩ chính là một trong thập hung, danh xưng là Thú Vương có thể rung chuyển thiên địa.

Tuy nhiên lực lượng của nó lại vô cùng kinh khủng, vì nó là hậu đại thập hung nên trời sinh tự mang huyết mạch truyền thừa, thực lực không hề yếu hơn Phong Vương cảnh sơ kỳ, nói không chừng còn muốn mạnh hơn một bậc.

Kiến vàng nói ra lời kia để cho toàn trường lập tức chấn kinh.

Nó chỉ là nhánh lẻ mà thực lực đã cường hãn như vậy, nếu như nó là Thiên Giác Nghĩ con non thì chẳng phải là nó muốn lật trời rồi sao?

Vãi cả lồng, nó là hậu đại thập hung sao?

Nhìn đến đây, Diệp Thu liền hít sâu một hơi.

Đâu ai có thể nghĩ ra một con kiến nhỏ như vậy mà lại là hậu đại của Thiên Giác Nghĩ trong truyền thuyết.

Bà mẹ nó, con kiến vàng này so với hậu đại đế thú còn có lai lịch mạnh mẽ hơn nhiều!

Hắn phát hiện tu vi của nó có chút thấp, chỉ có Chí Tôn cảnh đỉnh phong.

Những lời này quả là không có nửa điểm nói ngoa!

"A. . . Quá ghê gớm! Không nghĩ tới bên trong Đại Hoang chúng ta lại còn có tồn tại bực này."

"Tốt, thêm ngươi một cái." Diệp Thu quyết định chọn lựa con kiến vàng này.

Tiểu gia hỏa này sợ là không phải chỉ có mạnh một chút a!

Khó trách tại sao mọi người đều nói thập hung vạn cổ tuyệt trần, vừa sinh ra chính là trời sinh Vương giả!

Lại tìm một hồi Diệp Thu cũng khó khăn lắm mới tìm được ba cái nhân tuyển không tệ.

Chỉ tiếc là bọn hắn có thực lực quá yếu, coi như để cho bọn hắn đi lên thì cũng chỉ là đưa đầu người.

Mấy vị cường giả Đại Đế cảnh khác cũng liên tục cảm khái một phen, có cảm giác mất mát.

Dù sao trận chiến này nếu như đánh thắng thì chính là một trận chiến thành danh.

"Ồ? Là Phù Dao!"

Tiếp đó nếu không phải là hậu đại đế thú đứng ra thì cũng đừng nghĩ tham chiến.

Giọng nói của nàng rất kiên định.

"Tiền bối, để cho ta tới đi."

Diệp Thu nhìn mà sửng sốt một cái, chỉ thấy Phù Dao chân đạp hoa sen, một bước liền đi tới trước mặt hắn.

Tiên Lộ Tranh Phong vốn là tranh khí vận, tranh thiên mệnh. Cơ hội bực này nếu như bỏ qua thì về sau rất khó đụng phải.

Diệp Thu có thể nhìn ra trên nét mặt của bọn hắn không giống như là đang khoác lác.

Xác thực số thiên kiêu ở đây hôm nay không đủ để rút ra nội tình của Đại Hoan, vì còn có rất nhiều vị thiên tài có thiên phú dị bẩm cũng không xuất hiện.

Diệp Thu đang phát sầu thì một đóa hoa sen chậm rãi nở rộ trong chiến trường, từ phía trên hạ xuống một vị tiên nữ khuynh thành.

Do đó Diệp Thu suy tính một cái rồi cự tuyệt thỉnh cầu của bọn hắn.

Nhìn thấy Diệp Thu cảm khái mà một vị lão giả tiên phong đạo cốt cũng nói: "Đúng vậy a, vị đồ nhi kia của ta cũng không ở đây! Đáng tiếc, đáng tiếc. . ."

"Aiii. . . Đáng tiếc là tiểu đồ nhi bảo bối của ta không ở đây, nếu như có nàng thì chỉ là mấy tên sinh linh Minh tộc thì tính là cái thá gì!"

Lúc này hắn chỉ còn kém một cái danh ngạch cuối cùng.

Diệp Thu có chút ngoài ý muốn, vì từ lần trước tại Vân Đỉnh sơn từ biệt hắn vẫn chưa gặp lại vị Dao Trì Thánh Nữ này.

Hắn không nghĩ tới chỉ mấy năm không gặp mà tu vi của nàng cũng đạt tới Phong Vương cảnh.

Diệp Thu có chút giật mình, nhưng nghĩ đến truyền thừa của nàng thì lập tức minh bạch.

Dù sao Phù Dao đã có chính quả chèo chống, mà thiên phú cảu nàng cũng rất cao, nàng có thể có thành tựu như vậy cũng là lẽ thường.

Ngược lại Hạc Vô Song trước đây có thanh danh Thiên Chi Thánh Tử truyền xa, nhưng bây giờ có vẻ mờ đi rất nhiều, không còn tiếng tăm gì.

Mà các đối thủ cùng thế hệ với Lâm Thanh Trúc cùng Phù Dao thì đã sớm bị bỏ xa đằng sau.

Diệp Thu hơi có vẻ vui mừng nhìn thoáng qua mỹ nhân trước mắt, mỉm cười nói: "Được."

Mười tuyển thủ đã được định ra, Diệp Thu nhìn về phía bọn họ, cao giọng hô: "Nhân số đã định, các ngươi lẫn nhau quen thuộc một chút đi. Trận chiến này liên quan đến tôn nghiêm của Đại Hoang chúng ta, mà các ngươi chính là đại biểu cho thế hệ trẻ tuổi, ta hi vọng các ngươi có thể đánh ra khí thế."

"Trận chiến này chỉ cho phép thắng, không cho phép bại."

Diệp Thu vừa nói xong thì tất cả mọi giống như điên cuồng, nhiệt huyết sôi trào, hận không thể lập tức xông lên xé nát những tên sinh linh Minh tộc kia.

Đây là vinh dự chi chiến và cũng là chứng đạo chi chiến của bọn hắn.

"Chiến!"

Đám người cùng nhau hò hét, động viên trợ uy cho các tuyển thủ.

Một thời gian sau, đám tuyển thủ sục sôi ý chí chiến đấu, ánh mắt kiên định nhìn về phía Minh tộc.

Chiến đấu còn chưa khai hỏa mà chiến ý đã có chút áp chế không nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận