Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư

Chương 810: Tiến Vào Thần Đàn

Diệp Thu trằn trọc trở lại bên người bảo bối đồ nhi của mình, yên lặng nhìn xem nàng, chờ đợi nàng tỉnh lại.

Chỉ nghe ầm một tiếng, một cỗ đế tức cường đại bộc phát, tất cả mọi người lập tức biến sắc.

Lâm Thanh Trúc trong nháy mắt mở hai mắt ra, giờ khắc này thiên địa phảng phất như bị đông cứng, một cỗ khí tức lạnh lẽo không gì sánh được đập vào mặt mọi người.

"A. . . Lại một vị Đại Đế Nhân tộc sinh ra!"

Tất cả mọi người đều kinh hãi, chỉ thấy Lâm Thanh Trúc phun ra nuốt vào liền xuất hiện hào quang vô thượng, hiển lộ rõ ràng phong hoa tuyệt đại chi tư.

Sau khi chịu đựng tâm ma nhiễu loạn tra tấn vô số lần, nàng rốt cục cũng bước ra một bước kia.

"Sư tỷ, chúc mừng ngươi thành công tiến nhập Đại Đế cảnh." Triệu Uyển Nhi nói lời chúc phúc phát ra từ nội tâm, vẻ lo lắng trên mặt nàng cuối cùng đã giảm nhiều.

Lâm Thanh Trúc chậm rãi từ dưới đất đứng lên, lúc này nội tâm nàng vẫn còn cảm thấy hưng phấn.

Nhìn xem sư tôn trước mặt, Lâm Thanh Trúc vui vẻ kêu lên.

Diệp Thu lắc đầu quên đi, vui mừng nói: "Ha ha ha, không tệ. Đại Đế chưa tới hai mươi tuổi gần như không tồn tại a."

Sau khi vượt qua một kiếp này, nàng liền thành công phá cảnh.

Diệp Thu có chút đau đầu, vì nha đầu này càng tu luyện thì càng lạnh nhạt hơn. Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa thì về sau có phải nàng sẽ triệt để mất đi sướng vui giận buồn hay không?

Bởi vì Diệp Thu ba đạo đều mở nên bị thiên địa pháp tắc chèn ép, do đó mới dẫn tới thiên kiếp.

Ấy. . . Không đúng!

Bởi vì trước đó nàng vẫn chỉ là một vị Phong Vương cảnh sơ kỳ, ai có thể nghĩ tới chỉ một cái chớp mắt nàng đã Chứng Đạo thành công.

Xem ra Tiêu Hàn Y là Phong Vương cảnh trẻ tuổi nhất trong lịch sử nên thoái vị.

Còn Lâm Thanh Trúc cũng đã trải qua một trận tâm kiếp chính là tâm ma nhiễu loạn.

Lâm Thanh Trúc không có trải qua thiên kiếp, mà tuyệt đại đa số người cũng sẽ không trải qua thiên kiếp, chỉ có Diệp Thu là ngoại lệ.

Nhưng biểu lộ lạnh băng bang của nàng không có vẻ tươi cười, giống như không quá thích hợp nỗi lòng của nàng lúc này.

Hắn nhìn thoáng qua Hunter Ngộ Không đang vui vẻ mà lại không biết rõ nên biểu đạt như thế nào, nó cứ đứng tại chỗ cười ngây ngô, khóe miệng Diệp Thu liền giật một cái.

"Sư tôn."

Con khỉ này mới thật sự là ông trời cho ăn cơm a!

Chỉ tiếc Lâm Thanh Trúc cũng không tham gia Tiên Cổ thí luyện nên không có đạt được mọi người tán thành, nếu không nàng hoàn toàn xứng đáng là Đại Đế cảnh trẻ tuổi nhất trong lịch sử.

Diệp Thu đột nhiên nhớ tới vị Đại Đế cảnh trẻ tuổi nhất trong lịch sử là một người khác mới đúng.

Tại bờ bên kia, Minh tộc chi chủ trông thấy Diệp Thu chủ động đi ra thì liền biết rõ mọi chuyện đã làm xong, do đó hắn cũng bay ra.

Mặc dù nàng không biết rõ sư tôn muốn nàng làm cái gì, nhưng chỉ cần sư tôn mở miệng thì nàng khẳng định sẽ đi làm.

Minh tộc chi chủ lại cười lạnh, nói: "Bợt nhiều lời vô ích, đánh qua một trận liền biết thật giả."

"Vâng."

"Được, vậy chúng ta lên thần đàn đi." Diệp Thu để lại một câu cuối cùng rồi quay người trở lại đội ngũ.

"Đồ nhi, ngươi trước tiên thích ứng thân thể biến hóa thật tốt một chút, sau đó vi sư sẽ có việc bàn giao cho ngươi."

Đưa mắt nhìn bọn hắn rời đi, trong lòng mọi người ở đây đều yên lặng động viên để trợ uy cho bọn hắn.

Nói xong Diệp Thu nhẹ nhàng vung tay lên, mười người kia liền bị hắn cuốn vào bên trong vòng xoáy, trực tiếp bay lên trời.

Nhìn xem đứng ở trước mặt mình là mười vị tài tuấn trẻ tuổi, Diệp Thu biểu lộ ngưng trọng nói ra: "Tiếp theo liền xem bản sự của các ngươi. Đi theo ta lên thần đàn."

Đối với yêu cầu của sư tôn Lâm Thanh Trúc từ xưa tới nay không hề nói không, rất ngoan ngoãn nghe lời.

Diệp Thu mang theo thâm ý nhìn xem Minh tộc chi chủ một cái thật sâu, sau đó lại nhìn xem một chút mười vị thiên kiêu Minh tộc phía sau lưng hắn ta.

Mười vị này từng vị đều có thực lực không tầm thường, trong đó có hai vị cường giả Đại Đế cảnh, còn lại đều là Phong Vương cảnh đỉnh phong.

Trận đoàn chiến mười chọi mười này bên phía Đại Hoang có áp lực rất lớn. Bởi vì đám sinh linh Minh tộc kia đã hết sức quen thuộc nhau nên cực kì ăn ý, còn đám người Đại Hoang so ra mà nói liền không có ăn ý như vậy.

Nhân số tuyển định đầy đủ về sau, Diệp Thu chậm rãi bay lên trời.

"Ồ, ngươi có lòng tin như vậy sao?" Diệp Thu không giận mà ngược lại cười to, ý vị thâm trường nói ra: "Quá mức tự tin cũng không phải là chuyện tốt đâu."

Minh tộc chi chủ cười nghiền ngẫm một tiếng, khiêu khích nói: "Ta căn bản không cần tuyển chọn, vì Minh tộc của ta từng vị đều là người thiện chiến, tùy ý chọn ra mười vị mạnh nhất đương thời là được rồi."

Hai người gặp mặt tại bên trên cửu thiên, Diệp Thu nhàn nhạt nói ra: "Bên ta đã chọn xong nhân tuyển, bên ngươi như thế nào?"

Cuộc chiến đấu này liên quan đến tôn nghiêm của Đại Hoang, cũng liên quan đến vấn đề thuộc về tiên cung, do đó bọn hắn không thể thua.

"Cố lên nhé!"

Lúc này ngay cả Tề Vô Hối thường ngày rất không đứng đắn mà cũng là hô lên một câu động viên.

Diệp Thu mang theo mười người bay lên trời, xuyên qua một mảnh loạn lưu, cuối cùng tiến vào một mảnh hư không giới vực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận