Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư

Chương 865: Thượng Cổ Đại Thần, Chúc Long

Nghe gã thợ săn kia nói như thế, gã thợ săn bên cạnh cũng phụ họa theo: "Ta cũng nghe nói không chỉ có như thế. Người ta nói có người tại vùng tuyết ở phía bắc Hoang Nguyên đã từng nhìn thấy qua một đạo Cực Quang xuất hiện, chiếu sáng toàn bộ vùng tuyết."

"Đạo Cực Quang kia bao phủ cả một mảnh đại địa, ẩn chứa trong đó phù văn đạo pháp vô thượng giống như Chân Thần hàng lâm."

"Có người nói đó là Viễn Cổ Đại Thần đã khôi phục, thậm chí còn có lời đồn hắn đang báo hiệu trước cho nhân gian. Chỉ cần nhân gian thờ phụng Cực Quang thì liền có thể đạt được vĩnh sinh, hưởng thụ quang minh đại đạo."

"Tất cả bộ lạc lớn tại phía bắc Hoang Nguyên đã lần lượt xuất hiện một cái tổ chức tín đồ thần bí, cuốn lên một làn gió thờ phụng Cổ Thần."

Nghe bọn hắn nói ly kỳ như thế Diệp Thu cũng dần dần cảm thấy hứng thú.

"Viễn Cổ Đại Thần sao?" Hắn lẩm bẩm hỏi, trong lòng càng thêm mê hoặc."Lúc này thánh địa Dao Sơn đến cùng đang bí mật làm cái trò gì?"

"Không được, xem ra ta phải lại đi một chuyến Sói Tập phong."

Diệp Thu càng nghĩ càng thấy không thích hợp, hắn chuẩn bị lại lần nữa xông vào Sói Tập phong.

Ánh mắt hắn nhìn vào đỉnh núi, đám cường giả của thánh địa Dao Sơn vẫn như cũ đang đứng bên trên đỉnh núi.

Diệp Thu lặng lẽ nhìn chăm chú vào một cái sơn động kia, lần thứ nhất hắn xâm nhập Sói Tập phong thì hắn liền phát hiện ra nó.

Lần này Diệp Thu phi thường cẩn thận, không có bại lộ một điểm khí tức. Cùng lần trước so sánh đối phương không thể phát hiện ra hành tung của hắn.

Hoa Phi Vũ cũng ở trong số đó, hắn đang đứng ở giữa đám người, ánh mắt vô cùng thành kính, không ngừng bái lậy về phía sơn động kia.

Nói xong liền làm, Diệp Thu thu liễm hết thảy khí tức, thu lại phong mang, phảng phất như hòa mình vào mưa tuyết, biến mất không thấy đâu.

"Có ý tứ! Loại nghi thức thần bí cổ lão này tựa hồ chỉ xuất hiện bên trong cổ tịch. Cái thánh địa Dao Sơn này đến cùng đang làm trò gì?"

Diệp Thu mơ hồ có dự cảm chuyện này vô cùng trọng đại, có khả năng liên quan đến tương lai của nhân gian.

Chẳng qua là lúc đó sự chú ý của hắn đều đang ở phía trên Thiên Sơn Tuyết Liên, chỉ coi nó là một cái sơn động bình thường.

Hắn phi tốc lao qua mưa tuyết, lại lần nữa hướng về phía Sói Tập phong mà đi.

Nếu như hắn không tra cho rõ ràng thì trong lòng hắn luôn luôn có cảm giác nguy cơ.

Bọn hắn đang giơ hai tay về phía một cái sơn động cổ quái làm ra động tác kỳ lạ, phảng phất như đang cử hành nghi thức tế tự gì đó.

Diệp Thu ẩn tàng ở trong tối yên lặng quan sát, hắn thấy dưới núi nhanh chóng đi vào mấy trăm đạo thân ảnh, thuần một sắc áo bào đệ tử Dao Sơn.

Diệp Thu rất nhanh liền lần nữa xâm nhập Sói Tập phong.

Người dẫn đầu bưng theo một cái đầu dê, tỏ ra rất cung kính đi tới đặt ở cửa ra vào sơn động.

Bây giờ khi lại lần nữa đến xem xét, Diệp Thu lập tức minh bạch nó tuyệt đối không phải là sơn động bình thường.

"Vì sao bọn hắn lại đột nhiên bắt đầu dùng loại nghi thức tế tự cổ lão này?"

Liền xem như Hoa Phi Vũ cũng là Thiên Nhân cảnh, chỉ cần Diệp Thu không muốn để cho hắn ta phát hiện thì hắn ta liền không có khả năng phát hiện.

Khả năng là do Côn Bằng Bảo Thuật quá kinh khủng, tốc độ nhanh đến nổi làm cho người ta khó mà tưởng tượng nổi.

Mười hai pho tượng đá này phảng phất như mười hai vị Chân Thần, mỗi người đều có lực uy hiếp vô cùng.

Diệp Thu cảm thấy kỳ quái mà biến mất thân hình, đi tới một mảnh rừng tuyết, thừa dịp đám người kia không chú ý mà trực tiếp tiến vào sơn động.

"Được lắm! Vậy mà lại là Thượng cổ đại thần, Chúc Long!"

Bọn hắn nhịp nhàng làm nghi thức tế tự, trong miệng lải nhải phảng phất như nhớ tới thánh kinh cổ lão nào đó.

Theo cổ tịch ghi chép, Chúc Long chính là đại thần đản sinh ra lúc thiên địa còn là một mảnh Hỗn Độn, hai mắt đản sinh lúc tựa như Nhật Nguyệt, mở ra khép lại là một lần Luân Hồi.

Hắn căn bản không nghĩ tới, Thánh địa Dao Sơn thế mà lại bí mật khôi phục tên Viễn Cổ sát thần này, danh xưng thiên địa sát thần có thể thôn phệ Nhật Nguyệt.

Vừa nhìn một cái thì Diệp Thu lập tức giật mình, có cảm giác rợn cả tóc gáy.

Có thể nói Diệp Thu là kẻ tài cao mà gan cũng lớn, tại trước mắt bao người hắn vậy mà dám đơn độc xông vào sơn động và còn không bị một ai phát hiện.

Khuôn mặt bọn hắn rất dữ tợn, sát khí tràn trề, có thể biết được bọn hắn lúc còn sống là tồn tại hung tàn cỡ nào.

Ánh mắt Diệp Thu nhìn về phía vị trí trung tâm, đó là một tôn Ma Long đầu thú lộ ra khí thế quân lâm thiên hạ, thống lĩnh vạn vật.

Nếu như Diệp Thu không có đoán sai thì tôn Ma Long này chính là Cổ Thần trong miệng những người kia.

Bây giờ Diệp Thu cũng đã đem Côn Bằng Bảo Thuật tu luyện đến cực hạn, hắn muốn làm được không bị ai phát hiện là chuyện quá đơn giản.

Khi thấy bên dưới tế đàn là mười hai pho tượng đá kỳ lại bày biện rất chỉnh tề mà Diệp Thu liền giật mình.

Diệp Thu kinh ngạc nói ra: "Thần Thánh tế đàn!"

Sau khi tiến vào sơn động, đập vào tầm mắt Diệp Thu chính là một cái tế đàn thần bí cổ xưa.

Chúc Long há mồm là có thể nuốt mất Nhật Nguyệt, ngủ một giấc chính là vạn cổ thay đổi.

Chúc Long có mặt người thân thú, đồng thọ với thiên địa, hoàn toàn xứng đáng là tiền sử cự thú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận