Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư

Chương 864: Kỳ Văn Dị Sự

Diệp Thu có chỗ hoài nghi vì sự tình khác thường tất có yêu, mà nơi này cũng không phải là địa bàn của thánh địa Dao Sơn.

Vậy tại sao bọn hắn lại coi trọng nơi đây như vậy, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng sẽ có người ở chỗ này trông coi.

Diệp Thu vừa bại lộ khí tức thì trong nháy mắt liền có nhiều cường giả xuất hiện, ngay cả Hoa Phi Vũ là Thiên Nhân cảnh sơ kỳ mà cũng hiện thân. Do đó liền có thể thấy được nơi này nhất định có điều kỳ quặc.

Nghe Diệp Thu nói vậy Hoa Phi Vũ trong lòng run lên, ánh mắt vụng trộm nhìn về phía lão giả bên cạnh.

Sau khi thu thập tâm tình, Hoa Phi Vũ cười nói: "Ha ha ha, Diệp công tử nói đùa rồi, Dao Sơn chúng ta có thể có việc không thể lộ ra ngoài chứ?"

"Dao Sơn chúng ta từ trước đến nay luôn luôn điệu thấp, an phận thủ thường, một lòng tu đạo, chưa từng hỏi đến sự tình nhân gian."

"Nhân gian nay gặp đại kiếp, Dao Sơn chúng ta ẩn thế nơi đây, không màng hồng trần."

"Ngược lại là Diệp công tử vì sao đột nhiên xuất hiện tại Dao Sơn chúng ta?"

Diệp Thu thẳng thắn nói ra: "Ta hôm nay tới đây chỉ là vì lấy đi gốc Tuyết Liên kia. Bây giờ mục đích này của ta đã hoàn thành, ta không còn chuyện gì để nói với các ngươi nữa, cáo từ."

Đưa mắt nhìn theo Diệp Thy rời đi, biểu lộ của Hoa Phi Vũ dần dần trở nên méo mó.

Hắn phát hiện toàn bộ ngọn Sói Tập phong này dường như đã sớm bị thánh địa Dao Sơn bí mật nắm giữ trong tay.

Vừa dứt lời thì thân ảnh Diệp Đức đã biến mất khỏi Sói Tập phong, hắn hướng về phía phương đông mà bay đi.

Diệp Thu đột nhiên xâm nhập thánh địa của người khác thì ít nhiều hắn cũng phải cho ra một lời nhắn nhủ, không thì danh tiếng của hắn sẽ bị ảnh hưởng phần nào.

"Các ngươi đúng là một đám phế vật, ngay cả cấm địa mà cũng trong coi không được, người ta xông vào mà các ngươi cũng không phát hiện là thế nào?" Hoa Phi Vũ quát lớn.

Hoa Phi Vũ hỏi vậy đương nhiên là chỉ cho có lệ, vì coi như Diệp Thu chuyến này là đến đào đi mộ tổ nhà hắn thì hắn cũng không dám nói cái gì, chủ yếu do hắn đánh không lại Diệp Thu.

"Hừ, gia hỏa khốn nạn, ngươi cứ ở đó mà cuồng đi, rồi sẽ có ngày ngươi phải khóc."

Diệp Thu không có vội vã trả lời, mà là nhìn thoáng qua tình huống chung quanh.

Tuy nhiên nói như thế nào thì Diệp Thu cũng là đại nhân vật rất có mặt mũi, người trên Đại Hoang tất cả đều biết.

Vừa định đi thì Diệp Thu đột nhiên quay đầu nhìn xem Hoa Phi Vũ với ánh mắt ý vị thâm trường, nói: "Ta có đôi lời muốn khuyên nhủ Hoa công tử một chút, đó là người đang làm thì trời cũng đang nhìn, tốt nhất ngươi đừng làm ra chuyện gì thất đức, nếu không ngươi sẽ dễ dàng bị thiên khiển."

Ai có thể nghĩ tới Diệp Thu biến mất lâu như vậy mà lại đột nhiên xuất hiện tại Sói Tập tập phong.

Diệp Thu cũng không biết rõ vì sao bọn hắn lại coi trọng nơi này như vậy, nhưng Diệp Thu hiện tại cũng không có rảnh rỗi dây dưa cùng bọn hắn, vì hắn còn có chuyện rất trọng yếu phải đi làm.

Đồng thời, hắn còn đột nhiên xâm nhập nơi này vô thanh vô tức, bốn phương thiên địa đều bố trí cao thủ của thánh địa Dao Sơn, vậy mà một người cũng không có phát hiển ra Diệp Thu.

Trong mắt Hoa Phi Vũ lộ ra sát ý nồng đậm, phẫn nộ đã chiếm cứ nội tâm hắn.

Nghe vậy đám trưởng lão cũng là yên lặng cúi đầu, tự biết hổ thẹn.

Bọn hắn rốt cuộc muốn làm gì thì không có người khác biết rõ!

"Trước đó mấy ngày Bất Lão sơn đã gửi thư cho ta rằng bọn hắn đã tìm được Bia Khởi Nguyên. Chỉ cần bọn hắn hướng về phía Bổ Thiên giáo tạo áp lực và hấp dẫn lực chú ý, vậy kế hoạch của chúng ta liền có thể đại công cáo thành."

Diệp Thu mơ hồ phát hiện có không ít cao thủ Dao Sơn đang giấu kín tại bến trong rừng tuyết

Khi Hoa Phi Vũ đang lớn tiếng giận mắng thì một vị lão giả tiên phong đạo cốt đi tới, nói.

Dừng lại một chỗ bên trên núi tuyết, Diệp Thu ổn định lại tâm thần, âm thầm suy tính.

"Đồ nhi an tâm chớ vội!"

"Trong phương viên trăm dặm các tiểu đội đi săn cũng bị hù chạy, căn bản không dám gia nhập vào mảnh cánh đồng tuyết tan này."

"Aiii, các ngươi nghe nói không, gần nhất đoạn thời gian này thánh địa Dao Sơn thỉnh thoảng sẽ truyền đến vài tiếng quỷ khóc sói gào, nghe qua mười phần khiếp người."

Đúng lúc này sau lưng Diệp Thu đi ngang qua một chi tiểu đội đi săn, hắn nghe được bọn hắn âm thầm trò chuyện.

Ánh mắt ông ta lạnh lùng, thâm thúy, nói: "Diệp Thu tới đây chuyến này là vì một gốc Tuyết Liên kia, Theo phản ứng của hắn đến xem, hắn hẳn là không có phát hiện tế đàn tồn tại."

Bọn hắn ẩn giấu phi thường bí ẩn, một khi phát hiện có sinh linh đi ngang qua thì sẽ bắt đầu cảnh giới, sau đó hướng về phương vị truyền lại tin tức.

Hành động quái dị như vậy chính là chủ ý của Diệp Thu.

"Có chút ý tứ! Tên Dao Sơn thánh tử kia đến cùng muốn làm gì?"

Nghe xong lão giả giải thích, sắc mặt Hoa Phi Vũ cuối cùng dễ chịu hơn một chút.

Sau khi rời khỏi Sói Tập phong, Diệp Thu càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái. Hắn nhìn thoáng qua Bách Lý Băng nguyên sau lưng mình.

Đối với chuyện này Diệp Thu thân ở ngoài trăm dặm cũng không biết rõ, bởi vì sau khi hắn thì đám người Hoa Phi Vũm mới nói chuyện.

Nghe bọn hắn nói chuyện Diệp Thu liền biết rõ bọn hắn tuyệt đối đang làm một cái đại sự, chỉ là hắn không biết rõ chuyện này có ảnh hưởng gì lớn không.

Một tên nam nhân trung niên mang vẻ mặt hoảng sợ nói ra, hắn càng nói càng sợ hãi.

Nhìn cách nam nhân trung niên ăn mặc là biết hắn là thợ săn phổ thông của bộ lạc phụ cận, lấy đi săn mà sống, tu vi cũng không cao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận