Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư

Chương 806: Thiên Tử

Ngay sau đó, Diệp Thu tiếp tục nói ra: "Để bảo đảm huyết mạch của chúng ta có thể lưu giữ lại, ta cùng tên ma đầu kia đã định ra một trận quyết đấu công bằng."

"Chúng ta sẽ lấy thần đàn làm võ đài, song phương điều ra mười người triển khai một trận quyết đấu mười đối mười."

"Nếu như chúng ta thắng, Minh tộc sẽ phải rời khỏi thiên cung, trở lại cấm khu, trong vòng trăm năm không được xâm phạm biên giới."

"Còn nếu như chúng ta thua, chúng ta sẽ phải rời khỏi thiên cung, không được bước vào thiên cung một bước."

"Các ngươi thấy như vậy thế nào?"

Lời này vừa nói ra, đám người lâm vào một trận trầm tư.

Nếu như có thể triển khai một trận quyết đấu công bằng để giảm bớt số lượng lớn thương vong, như vậy là không thể tốt hơn.

Chỉ là nếu như thắng thì còn tốt, còn nếu bị thua thì cái thiên cung tràn đầy bảo bối này sẽ thuộc về đối phương.

Nói chuyện nửa ngày cuối cùng sân khấu lại của người tuổi trẻ, cùng đám người lớn tuổi không có quan hệ gì.

Vừa rồi bọn hắn bị đánh quá thảm, hoàn toàn là do bị vây công, càng đánh càng nổi nóng.

"Cuộc tỷ thí này sẽ là chiến đấu giữa những người tuổi trẻ, song phương điều ra mười vị thiên kiêu quyết đấu công bằng, cùng các ngươi không có quan hệ gì."

Diệp Thu nói vậy để cho tất cả những người trẻ tuổi ở đây lập tức kích động.

"Đúng vậy." Lúc này lập tức có sự hưởng ứng, lại một vị Đại Đế cảnh nói ra: "Không phải chỉ là một cái Minh tộc nho nhỏ thôi sao, chúng ta sẽ xử lý được bọn hắn."

Lúc này có một vị nam tử trẻ tuổi ăn mặc hoa y, tướng mạo bất phàm, bá khí đi ra.

Có ít người không quá cam tâm nên giữ im lặng.

Bây giờ có cơ hội quyết đấu công bằng thì bọn hắn liền bắt đầu xoa tay, chuẩn bị một hồi nữa sẽ vặn nát đầu của đối phương.

Nhìn xem đám người nhiệt huyết sôi trào, Diệp Thu vui mừng cười to một tiếng, nhưng hăn vẫn là không tử tế mà đả kích một câu.

Đám cường giả Đại Đế cảnh thế hệ trước âm thầm trầm tư một lát, sau đó có một vị đại hán trung niên mở miệng nói: "Ta đồng ý! Đại Hoang chúng ta là địa linh nhân kiệt, nhân tài xuất hiện lớp lớp, làm sao có thể thua dưới tay đám quái vật sinh hoạt ở trong góc tối được."

Quá phận, lớn tuổi thì làm sao, ngươi đây là đối đãi khác nhau à?

"Tiền bối, Tiêu Hàn Y thỉnh cầu xuất chiến." Tiêu Hàn Y mang ngữ khí kiên định, chiến ý mười phần hô lên.

Hắn vừa dứt lời, hiện trường lập tức yên tĩnh một mảnh.

Diệp Thu hài lòng nhìn hắn một cái, hỏi thăm một vị lão giả bên cạnh: "Người này có thân phận gì?"

"Hừ, để ta tới."

Trong tay hắn nâng một cái đỉnh, để cho người ta có một loại cảm giác khí thế không giận tự uy, giống như tính cách mười phần lạnh lùng, bá đạo của hắn.

Có thể nói tại cùng thế hệ Tiêu Hàn Y tuyệt đối là nghiền ép chi thế.

Tiêu Hàn Y cũng không phải là thiên kiêu trong chiến trường này, mà là đằng sau mới tới. Vừa rồi Diệp Thu cũng chú ý tới biểu hiện của Tiêu Hàn Y trong chiến trường, quả thật hết sức tươi đẹp.

Thời điểm sư tôn của Diệp Thu vừa đi, hắn ngay cả Luyện Khí cảnh cũng đều không đạt tới, một bên học tập một bên tìm tòi.

"Cái gì?!!"

Tía má ơi, tên này phải có khí vận mạnh cỡ nào thì người ta mới dám đặt cho cái danh xưng này a?

Lão giả kia vuốt vuốt chòm râu, vui mừng nói ra: "Ha ha ha, người này xuất thân tại Bắc Cảnh, là con trai trưởng của Tiêu thị Cổ Tộc nhất mạch, là hậu đại đế thú, trời sinh Chí Tôn. Hắn là một trong ba người phá vỡ ghi chép từ vạn cổ đến nay tại tại Tiên Cổ thí luyện, là dạng Phong Vương cảnh trẻ tuổi nhất, hoàn toàn xứng đáng là Thiên Tử."

Tuyển thủ đầu tiên đã được tuyển chọn, kế tiếp chỉ còn lại chín vị.

Diệp Thu cũng không do dự nữa mà trực tiếp lựa chọn Tiêu Hàn Y.

"Vậy ta liền chọn ngươi!"

Diệp Thu nghe vậy cũng là nội tâm run lên, không nghĩ tới tiểu tử này lại có địa vị lớn như thế.

Aiii. . . Nhìn lại người ta xuất sinh chính là Chí Tôn chi thể, hai mươi tuổi liền đạt tới Phong Vương cảnh. Bà mẹ nó, ta không cách nào so sánh được a!

Hổ thẹn, quá hổ thẹn!

Nhưng thứ đáng sợ nhất chính là danh xưng Thiên Tử của Tiêu Hàn Y.

Bây giờ nhìn thấy Tiêu Hàn Y khí thế mười phần Diệp Thu rất là hài lòng. Hắn vội vàng đánh giá Tiêu Hàn Y một phen, tu vi của Tiêu Hàn Y vậy mà đã đạt tới Phong Vương cảnh đỉnh phong.

Diệp Thu nhớ lại trước đây khi hắn hai mươi tuổi vẫn còn là một con cá ướp muối phía trên Tử Hà phong.

Khó trách tại sao người ta thường nói ông trời ban thưởng cơm ăn. Thật sự là chênh lệch giữa người với người làm tức chết người a!

"Ghê gớm, ghê gớm. Mới hai mươi tuổi mà đã là cường giả Phong Vương cảnh, đúng là khó được a." Diệp Thu không nhịn được mà tán thưởng một câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận