Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư

Chương 882: Tiên Vương Cảnh

"Liên Nhi, ngươi đã từng tìm tòi qua đầu nguồn sinh mệnh chưa?"

"Ngươi đã từng gặp qua tinh hà sáng chói đản sinh cùng hủy diệt chưa?"

"Hôm nay vi phu liền dẫn ngươi đi trải nghiệm một phen."

Nói xong ánh mắt Diệp Thu đột nhiên trở nên tà ác, Liên Phong trong lòng giật mình.

Nàng mới vừa tỉnh táo lại thì Diệp Thu đột nhiên xuất thủ.

"Ngươi muốn làm gì?"

"Không được!"

Nàng có thể phản kháng, vì lấy tu vi Chân Tiên cảnh của nàng hiện tại Diệp Thu muốn ngăn chặn nàng căn bản là không có khả năng.

"Ta từng đặt chân vào bình nguyên màu bạc, tìm tòi sinh mệnh kỳ diệu. Ta đã từng leo lên đỉnh một ngọn núi cao để lĩnh hội vẻ đẹp quần phong."

Hai mắt Diệp Thu có thần, ẩn ý đưa tình. Liên Phong nội tâm run lên, có chút cảm động, thiếu đi mấy phần kháng cự, nhiều hơn mấy phần nghênh hợp, hai người ôm nhau sít sao.

Liên Phong trầm mặc nhưng cũng không có kháng cự, bởi vì trong nội tâm nàng đã sớm nhận định mình là người của Diệp Thu. Hắn muốn cởi quần áo của nàng cũng hợp tình hợp lý, không có tâm bệnh gì.

"Liên Nhi, ngươi có biết ta thích ngươi bao nhiêu không?"

Ngươi truyền cho ta vô thượng đạo pháp thì ta có thể hiểu được, thế nhưng điều mà ta không hiểu chính là ngươi cởi quần áo của ta làm gì?

Trong lúc mơ mơ màng màng, tiểu Linh Lung giống như phát ra một tiếng ngâm khẽ, cố gắng mở ra hai mắt.

Diệp Thu không có đình chỉ hành vi của mình, mà là mỉm cười nói: "Liên Nhi, ngươi không cần khẩn trương, vi phu hôm nay sẽ truyền cho ngươi vô thượng đạo pháp!"

Lúc này tiểu Linh Lung đang ngủ say trên mặt đất đột nhiên phát ra một trận dị động kỳ quái. Một luồng kim quang vờn quanh, dị tượng xảy ra.

Thần kỳ đạo pháp cần phải cởi quần áo ra sao?

"Vô thượng đạo pháp sao?" Liên Phong sửng sốt, hỏi.

"Ta đã nếm kĩ nhân sinh ngắn ngủi hơn mười năm, huyễn mộng huyễn tỉnh."

Bị bối rối mãnh liệt đột kích, tiểu Linh Lung không kịp mở mắt ra xem rõ ràng mà lại lần nữa ngủ thiếp đi.

Nhưng bởi vì không có kinh nghiệm gì nên thân thể nàng mới phản kháng theo bản năng.

Thời gian từng chút một trôi qua, trong sơn động an tĩnh thỉnh thoảng truyền đến âm thanh kỳ quái.

Chỉ tiếc là Diệp Thu lúc này đang đắm chìm trong sự nghiệp to lớn, không có chú ý tới.

Nàng giống như nhìn thấy một màn kỳ quái, nội tâm thuần túy nàng cũng không biết rõ đó là chuyện gì.

Khi thì kim quang lóng lánh, khi thì lam quang lấp lóe, khi thì tử quang mê tình.

Liên tiếp nửa tháng, sơn động cũng không cách nào khôi phục lại bình tĩnh.

Đương nhiên quá trình truyền thụ cũng không cần đặc biệt phương thức, chủ yếu là do Diệp Thu muốn vậy.

Xuân Giang Triều Thủy Liên Hải Bình, Hải Thượng Minh Nguyệt Cộng Triều Sinh.

May mắn là có Diệp Thu một tháng này dạy bảo, Liên Phong mới dần dần minh bạch thì ra giữa nam nữ còn có nhiều chuyện có thể làm như vậy.

Nhân Sinh Đắc Ý Tu Tẫn Hoan, Mạc Sử Kim Tôn Không Đối Nguyệt.

Nghe được âm thanh này Diệp Thu lập tức giật mình, đột nhiên hướng về phía trước chạy đi, tiến vào hồ sen tiểu Linh Lung đang nằm.

Trong lúc Diệp Thu đang còn say mê khoái hoạt trước đó, bên tai hắn bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu vô lực.

"Sư tôn."

Nhất thời tiếng hoan hô khó mà dùng chữ nghĩa để hình dung.

Ha ha ha ha. . . Nói đùa gì chứ? Vợ của mình mà lại không phạm pháp thì ta khuyên các ngươi không cần xen vào chuyện bao đồng!

Nói một lời chân thật, Diệp Thu rất kinh ngạc vô vợ nhỏ nhà mình thực sự quá đơn thuần.

Nàng giống như một tờ giấy trắng, thậm chí chuyện nam nữ cơ bản nàng cũng không biết rõ, còn tưởng rằng giữa đạo lữ chỉ có thể làm sự tình đơn giản như là hôn môi, nắm tay.

Nếu như lúc này bên ngoài sơn động có người, họ có thể sẽ trông thấy trong sơn động thỉnh thoảng phát ra một trận hào quang.

Trong một tháng này Diệp Thu đã đem đạo pháp của Dao Trì chi chủ truyền thụ cho Liên Phong.

Ngày hôm đó Diệp Thu tại trong lúc ngủ mơ thức tỉnh, nhìn xem giai nhân bên cạnh mình đã tiến vào trạng thái tu luyện.

Một tháng thời gian cứ như vậy trôi qua.

"Linh Lung, sư tôn đây."

Diệp Thu lộ ra thần sắc rất khẩn trương, nhìn xem tiểu đồ đệ trước mặt ngủ say nhiều năm rốt cục đã tỉnh, nội tâm hắn có đủ loại yêu thương chi ý dâng lên.

Chỉ thấy tiểu Linh Lung mặt mày tái nhợt, tràn đầy vẻ thống khổ, chật vật nói ra: "Sư tôn, Linh Lung rất là khó chịu, cảm giác trong thân thể có một ngọn lửa đang thiêu đốt."

Tiểu Linh Lung thống khổ như vậy để cho Diệp Thu nội tâm xiết chặt, trong lòng cảm giác rất khó chịu, vội vàng thăm dò tình huống của nàng.

Sau khi cẩn thận xem xét một phen, Diệp Thu ngạc nhiên phát hiện trong thể nội tiểu Linh Lung vậy mà thật sự bốc cháy lên một ngọn lửa lớn.

Đây tựa hồ là giai đoạn thân thể thuế biến sau cùng, là Niết Bàn Trọng Sinh chi hỏa.

Nhìn đến đây Diệp Thu vô cùng vui mừng, vì giai đoạn thuế biến này rốt cục đã đi tới thời khắc sống còn.

Một khi thuế biến thành công tiểu Linh Lung liền có thể bước vào Đại Đế cảnh, nói không chừng nàng còn có thể vừa bước vào Thiên Nhân cảnh.

Đây tuyệt đối không phải là nói đùa, vì lực lượng của bản thân tiểu Linh Lung đã rất khủng bố.

Mấy đời trùng tu chi pháp bị phong ấn trong thể nội của nàng, đừng nói là Thiên Nhân cảnh, nếu như toàn bộ thức tỉnh thì chỉ sợ một bước Tiên Vương cảnh nàng cũng có thể làm được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận