Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư

Chương 836: Ngượng Ngùng

Diệp Thu nhìn xem đôi mắt thanh tịnh của Liên Phong, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng, mỉm cười nói: "Không sai, đây chính là tịnh thổ cùng ta bồi bạn hơn mười năm trên con đường tu luyện, chỉ là một cái địa phương thường thường không có gì lạ."

Liên Phong nhìn vào mắt Diệp Thu, mím môi một cái, nói: "Thu, ta không biết rõ nửa đời trước của ngươi là thế nào vượt qua, nhưng ta hi vọng lúc tuổi già hai chúng ta có thể cùng nhau vượt qua."

"Vô luận con đường phía trước bấp bênh thế nào, hai chúng ta cũng đều sẽ luôn một mực sóng vai đi tới."

Nghe Liên Phong nói như thế, Diệp Thu xúc động một phen, nhìn xem nữ nhân nghiêm túc không gì sánh được trước mặt.

Giờ khắc này Diệp Thu thừa nhận mình thật sự đã bị nàng cảm động. Từ xưa tới nay chưa từng có ai từng nói với hắn những lời thâm tình như vậy.

Mười năm mênh mông vô bờ, hành trình cực khổ, để cho nội tâm của hắn vô cùng kiên định. Nhưng giờ khắc này nội tâm không thể phá vỡ của hắn lại lần nữa bị khiêu khích, mà người làm ra chính là vị giai nhân khuynh thành đang đứng ở trước mặt hắn.

Định mệnh!

Ta quá cảm động a!

Liên Phong có chút cúi đầu xuống, lần đầu gương mặt xinh đẹp của nàng hiện ra vẻ đỏ bừng, đẹp không gì sánh được.

"Nếu như có thể ta hi vọng ta có thể một mực nắm tay ngươi thật chặt, đi tìm tòi tinh thần càng tươi đẹp hơn."

Nhìn xem ánh mắt chân thành của Diệp Thu, cùng lời thổ lộ động lòng người của hắn, thân thể Liên Phong run lên, có cảm giác bị điện giật.

Hắn lần nữa sửa sang lại cảm xúc, cúi đầu nhìn xem giai nhân trong ngực, bốn mắt đối nhau, bộc lộ chân tình: "Liên Nhi, ngươi chính là làn gió xuân của ta, mang đến ấm áp mang đến hi vọng cho ta."

Mỗi ngày ta ca hát uống rượu, cày nát nhân sinh, rốt cục ta cũng đã nghênh đón hạnh phúc thuộc về mình, nghênh đón cô gái trong lòng ta rồi sao?

Lại là cảm giác quen thuộc kia, giờ khắc này nàng phảng phất như bị luân hãm.

Các huynh đệ à, ta thừa nhận ta luân hãm vào nàng!

"Ta có lẽ không làm được tinh thần sáng chói trên trời, nhưng ta sẽ tận lực trở thành cây dù bảo vệ kiên cố nhất của ngươi, che gió che mưa cho ngươi."

Diệp Thu nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Liên Phong, khẽ hôn lên trán nàng một cái, cầm thật chặt tay của nàng, mỉm cười nói: "Tốt, con đường sau này hai chúng ta sẽ cùng đi."

Ngươi có biết mười năm qua ta đã sống thế nào không?

Nhìn xem giai nhân trước mặt ngượng ngùng, Diệp Thu run lên trong lòng, nội tâm xấu bụng lại xông ra.

Thế nhưng sau khi nghe được những lời này của Diệp Thu, Liên Phong lại cực kỳ ưa thích, chỗ sâu nhất trong lòng nàng đã thực sự xao động.

Đáng chết, lại là loại cảm giác này!

"Chẳng lẽ đây chính là chuyện ma quỷ của nam nhân mà sư tỷ ta thường xuyên nói tới sao?"

Lời này vừa nói ra, thân thể Liên Phong trong nháy mắt liền run lên.

Đáng chết, nam nhân này lại đem ta nắm gắt gao. Hắn nói loại lời này cũng không ngượng mồm sao?

"Ái chà, sư tôn đúng là xấu bụng a, vậy mà lại nói những lời ngượng ngùng như thế, xấu hổ quá xấu hổ quá."

Đây là lần thứ nhất nàng biểu hiện ngượng ngùng như thế, để cho Diệp Thu càng thêm hưng phấn.

Liên Phong nào có thể nghĩ tới nàng may mắn khổ hạnh duy trì nữ thần cao lãnh nhiều năm như thế, vậy mà lại có một ngày sẽ ở trong tay Diệp Thu hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Ghê tởm, lại là loại huyễn thuật này!

Liên Phong trong nháy mắt chuyển biến để cho Diệp Thu mơ hồ.

Liên Phong nhếch miệng lên, lúc này nàng có cảm giác bị điện giật, toàn thân không có lực lượng, mồ hôi chảy lâm ly, nhịp tim gia tốc.

Giọng nói này vừa xuất hiện, trong nháy mắt liền đánh gãy bầu không khí giữa hai người.

Diệp Thu rất giật mình, nhưng nghĩ lại liền lắc đầu, cũng không có tiếp tục để tâm đến đề tài này nữa.

Đậu phộng, tốc độ trở mặt của nàng nhanh như vậy sao? Nếu như để cho nàng đi đóng phim thì ít nhất cũng là diễn viên nửa chính a!

Trong lòng Liên Phong thầm mắng một câu, gương mặt xinh đẹp của nàng đỏ bừng.

Hơn nữa Liên Phong còn bị đồ đệ của mình thấy được, về sau vị sư nương như nàng còn thế nào tại trước mặt đồ đệ của mình lập uy.

"Khụ khụ khụ. . ."

Ngay lập tức, Liên Phong liền điều chỉnh trạng thái, lại lần nữa khôi phục sự lạnh lùng trong dĩ vãng, phảng phất như đối với bất cứ chuyện gì trên thế gian cũng không quan tâm, giống như là một vị tiên nữ không nhiễm khói lửa nhân gian.

Hắn rất thích nhìn xem Liên Phong xuất hiện loại biểu lộ tương phản này. Hắn vốn định tiếp tục khiêu khích nàng thì đột nhiên bên tai truyền tới một giọng nói trêu chọc.

Diệp Thu biểu lộ coi như tự nhiên, Liên Phong thì có chút đón chịu không nổi, nàng lập tức có cảm giác nội tâm sụp đổ.

Diệp Thu cùng Liên Phong đồng thời quay đầu nhìn lại, phát hiện nha đầu chết tiệt Triệu Uyển Nhi không biết rõ từ lúc nào lặng lẽ meo meo đến phía sau bọn họ nghe lén một hồi lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận