Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư

Chương 906: Suy đoán

"Vương Linh là ai?"
Vừa nghe cái tên này, Diệp Thu hiếu kỳ, không khỏi hỏi han Tiêu Phàm đang sờ ngực với vẻ mặt khổ sở bên cạnh.
Liếc mắt nhìn sang, Tiêu Phàm giật bắn cả người.
Còn tưởng rằng mình lại sắp bị đánh.
"Ha ha, một kẻ vô sỉ thôi!"
Nhắc đến Vương Linh, Tiêu Phàm cũng không nhịn được cười.
"Vô sỉ? Vô sỉ kiểu gì?"
Liên Phong nghi hoặc hỏi, sao mỗi người nhắc đến người này đều bảo hắn vô sỉ vậy?
Sắc mặt Tiêu Phàm hơi quái dị, không biết có nên kể không, hơi xấu hổ.
Dù sao những chuyện bê bối của Vương Linh, đến kẻ biến thái như hắn nghe cũng thấy biến thái.
"Có gì khó nói sao?"
Diệp Thu nhận ra khác thường, ghé lại nghe Tiêu Phàm kể nhỏ về đủ thứ chuyện kỳ quặc của Vương Linh.
Nghe xong những bí mật này, vẻ mặt Diệp Thu trở nên vô cùng phấn khích.
"Ngọa Tào! Đây không phải Tiên Cổ pháo giáp..."
"Khụ khụ, cẩu vương thời nay cũng xuyên không rồi?"
Diệp Thu không nhịn được thầm lẩm bẩm, câu chuyện của Vương Linh, sao nghe giống thiết lập nhân vật chính trong tiểu thuyết mạng thời nay thế?
Cẩu đến cực hạn thì tự nhiên vô địch!
Cái này cũng quá vững chắc rồi đi? Hắn làm sao nhịn được vậy?
À, không đúng!
Nếu cho ngươi mỗi năm mấy trăm mấy nghìn mỹ nữ hầu hạ, ngươi cũng cẩu được thôi.
Vậy thì không có gì lạ.
"Người này, thật là lạ đời."
Diệp Thu thật lòng đánh giá một câu, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Thấy vẻ mặt quái dị của hai người, Liên Phong tò mò đến gần, Linh Lung trong ngực không an phận, tò mò hỏi: "Sư tôn, các ngươi đang lén lút nói chuyện gì vậy?"
"Đi đi, người lớn nói chuyện, trẻ con đừng có hỏi nhiều, đi tìm sư tỷ chơi đi."
Từ trong ngực Liên Phong kéo nàng xuống, Diệp Thu trực tiếp ném một cái, ném cho Nhã Nhã đang ngơ ngác bên cạnh.
Thấy hắn tùy tiện ném Linh Lung ra ngoài, Diệp Thanh Huyền trợn tròn mắt, khóe miệng giật giật.
"Mẹ kiếp, con mẹ nó, ngươi ném cho tử tế vào! Tin ta đánh ngươi không."
Quá đáng, đứa bé đó, cha nó xem như bảo bối, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, không nỡ để chịu nửa điểm uất ức.
Ngươi cứ thế ném ra ngoài?
Ngươi quá đáng rồi đấy.
Cũng may lão cha không nhìn thấy, nếu không chắc chắn nổi trận lôi đình.
Hai tháng nay, Linh Lung luôn đi theo Diệp Vô Ngân du ngoạn khắp nơi, có thể nói là phát cuồng, Diệp Thanh Huyền thì chứng kiến hết.
Chính hắn cũng không ngờ, đứa nhóc nhỏ như vậy lại ẩn chứa sức mạnh khủng khiếp đến thế.
Nổi cơn giận lên, đến hắn cũng phải e ngại ba phần.
Khó trách trước đây lúc nàng đòi xuống núi, Diệp Thu liều mạng ngăn cản, giờ hắn mới hiểu, Diệp Thu hoàn toàn là vì tốt cho bọn họ.
Thấy chưa, trong hai tháng, một gia tộc lớn như Diệp gia mà suýt bị Linh Lung phá tan.
Dù cha hắn không đau lòng, nhưng hắn đau lòng chứ.
Đó đều là công sức cả đời của cha hắn, tích cóp mới được chút gia nghiệp như vậy, mà cứ như vậy Hoắc Hoắc Quang.
Nhưng dù đau lòng, Diệp Thanh Huyền cũng vui vẻ trong đó, từ khi Linh Lung đến Diệp gia, rất được mọi người trong gia tộc yêu thích.
Bất kể là hắn, hay là cha hắn, hay là Nhị gia gia của hắn, đều vô cùng yêu mến cô nhóc này, hết sức chiều chuộng.
Trong một thời gian ngắn, Linh Lung không sai biệt lắm đã đánh thông quan Diệp gia.
Sau này thấy không có ý nghĩa, Diệp Vô Ngân còn đặc biệt mang nàng đến Phù Tang bắt Tam Túc Kim Ô chơi, ngay cả Diệp Thiên Khải cũng đi theo, sợ cô bé bị uất ức.
Sống bao nhiêu năm như vậy, Diệp Thanh Huyền vẫn là lần đầu thấy lão cha mình cười vui vẻ như vậy, trong lòng vô cùng mừng rỡ.
Hắn rất rõ ràng, lão cha vui vẻ, tất cả đều bắt nguồn từ cô nhóc này, vì vậy sau này, hắn cũng hết mực sủng ái cô nhóc.
Giờ thấy Diệp Thu làm vậy, trong lòng rất khó chịu, nhưng cũng không thể làm gì.
"Haizzz, thôi vậy, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Dù sao lão cha cũng không nhìn thấy."
Trong lòng âm thầm nhịn xuống, cái này không phải sợ, cái này gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Vương Đằng hắn có thể tùy tiện ngược, ngay cả Tiêu Phàm cũng được, nhưng Diệp Thu thì không được, hắn là người bị ngược cơ.
Thuộc về kiểu bị áp chế bởi huyết mạch!
"Vừa rồi các ngươi đang nói chuyện gì thế?"
Liên Phong không biết mấy người đàn ông này đang nghĩ gì, ghé lại nhỏ giọng hỏi Diệp Thu.
Diệp Thu mỉm cười, nhìn nàng một cách tà ác, rồi nhỏ giọng kể cho nàng nghe những chiến tích anh hùng của Vương Linh.
"Phì, không biết xấu hổ."
"Ha ha..."
Quả nhiên, vừa nghe đến những chuyện này, Liên Phong không nén nổi cơn giận trong lòng, tức giận mắng một tiếng.
Những hành vi tàn ác này, có khác gì Ma Chủng chứ?
Những loại c·h·ó má này, sao có thể sống đến giờ chứ, nàng không hiểu.
Chẳng lẽ không có ai tìm hắn gây phiền phức sao? Trên đời này không có chính nghĩa chi sĩ đi thảo phạt hắn sao?
Về cái nghi vấn này, khả năng vấn đề nằm ở người đứng sau Vương Linh, Tiên Đế đời trước.
Hắn quá ghê gớm!
Đến Tiên Đế còn là con cháu hắn, có một vị Tiên Đế che chở, ai dám tìm hắn gây sự?
Không chỉ thế, năm xưa hỗn loạn không thôi, đủ loại kiếp nạn kéo đến, các cường giả chư thiên bận ứng phó đại kiếp, ai có rảnh hơi đâu mà quản hắn?
Dù là Chân Võ Đại Đế hay ai khác, cũng không có thời gian, sức lực đi để ý đến một con kiến hôi, vì bọn họ bận ứng phó với đại kiếp nạn, thực sự quá tuyệt vọng.
Vậy nên, nhờ cẩu là vương đạo, Vương Linh cứ thế sống sót, sống sót qua từng trận đại kiếp.
Không chỉ hắn còn sống mà cả gia tộc hắn cũng sống sót, đồng thời phát dương quang đại, ngày càng cường thịnh.
Đến nay đã nghiễm nhiên trở thành một trong những gia tộc có thực lực, nội tình lớn mạnh nhất cửu thiên thập địa.
Vậy thì ai còn dám đến trêu chọc hắn?
Bất quá, tình hình hiện tại có chút không đúng.
Có lẽ cảm thấy thời cơ đã đến, dự cảm được Mạnh Thiên Chính sắp rời đi, hơn nữa ở cửu thiên thập địa hắn là người mạnh nhất, bất quá là đỉnh cao của Tế Đạo, dạo gần đây Vương Linh hoạt động ngày càng sôi nổi.
Nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, cuối cùng hắn vẫn không nhịn được sao?
Diệp Thu thầm nghĩ, có lẽ tâm lý của hắn đã dần biến thái, vặn vẹo, không ai biết hắn sẽ làm ra chuyện gì.
Từ tình hình trước mắt, thực lực của hắn đúng là hạng nhất ở cửu thiên thập địa.
Một khi Mạnh Thiên Chính rời đi, rất khó có ai kiềm chế được hắn.
Dù là vị ở Thiên Thánh Sơn cũng chưa chắc có thể áp chế được hắn.
"Ừm, thi tổ sao? Chẳng lẽ, Vương gia đã cấu kết với tộc quỷ dị?"
Nhìn Vương Đằng, trong mắt Diệp Thu lóe lên tinh quang, thầm nghĩ.
Vương Đằng vừa rồi đã không để ý hậu quả mà để lộ một món đồ, đó chính là Khấp Huyết Phiên.
Món đồ này là cấm pháp thành danh của thi tổ, mà Vương Đằng thân là đích hệ Vương gia lại có được, rất khó để không nghi ngờ.
Mà lần này Vương gia đến Tử Hà đạo trường, có phải cũng mang theo mục đích nào đó?
Bởi vì thi tổ cùng Diệp Thu tồn tại nhân quả, có thù hận trực tiếp, còn có nhân quả Linh Lung nữa.
Với tính cách của thi tổ, không thể bỏ qua chuyện này, hắn nhất định sẽ trở lại thôi.
"Ha ha, nước ngày càng đục..."
Mạnh Thiên Chính còn chưa đi, mà thế cục bây giờ đã phát triển theo hướng không thể kiểm soát.
Thật không biết, đến khi ngày đó thực sự đến, sẽ phát sinh chuyện gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận