Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư

Chương 303: Tiểu Trấn Tru Tiên

Chiến đấu tại thánh địa Bất Lão sơn cũng đã kết thúc. Toàn bộ thánh địa không một ai may mắn thoát khỏi mà đều bị tru sát.

Rất nhiều đệ tử của Bổ Thiên giáo đã xông vào thánh địa tranh đoạt pháp bảo, tiến vào giai đoạn chia của.

Nói thế nào thì Bất Lão sơn cũng là đạo thống truyền thừa vạn cổ lão, khẳng định là có không ít bảo bối.

Sau lần chia của này dường như tất cả mọi người đều giàu lên.

Diệp Thu cũng không cảm thấy hứng thú đối với chuyện chia của.

Lâm Thanh Trúc sau khi trải qua một phen đồ sát, đôi mắt nàng đỏ bừng, vẻ mặt thất thần trở lại bên người Diệp Thu.

Nhìn xem Lâm Thanh Trúc đã báo được đại thù nhưng cảm xúc của nàng lại không chuyển biến tốt đẹp chút nào mà Diệp Thu đau lòng một trận.

Công Tôn Lệ xác thực đã chết rồi, nhưng mà cha mẹ vô tội của nàng cũng không thể sống lại, như vậy đại thù đã báo lại có thể tính là gì.

"Đệ tử không cầu thành tiên, chỉ cầu có thể tại thời điểm sư tôn cần đến trong tương lai mà ra sức báo đáp ân tình của sư tôn đối với ta đệ tử là đủ rồi."

Lần xuống núi này đã qua đi nhiều ngày, không biết quang cảnh trên Tử Hà phong giờ phút này đã như thế nào.

"Sư tôn, đệ tử đã hiểu! Bây giờ đại thù đã báo, nội tâm đệ tử đã thông tỏ."

"Aiii. . ." Diệp Thu lắc đầu thở dài, không nói gì nữa.

Lâm Thanh Trúc run lên, ngẩng đầu nhìn xem Diệp Thu, hai mắt đẫm lệ đến mờ đi.

Tề Vô Hối phía sau trong lòng phức tạp nhìn xem Diệp Thu một chút. Hắn nghĩ tới mình có thể trùng sinh là do Diệp Thu trượng nghĩa xuất thủ nên nội tâm ngũ vị tạp trần.

Diệp Thu lau đi nước mắt trên khóe mắt nàng, an ủi:

Diệp Thu nói với Mạnh Thiên Chính: "Chưởng giáo sư huynh, chuyện chỗ này giao cho ngươi, ta trước tiên mang đồ nhi trở về núi."

Nàng lau đi nước mắt, tựa hồ minh bạch cái gì mà ánh mắt bắt đầu kiên định.

"Được rồi, thứ nên buông xuống cuối cùng vẫn phải buông xuống đi. Tiên Đạo mịt mờ, con đường của ngươi sau này vẫn còn rất dài. Không cần xoắn xuýt vào bi thương trước mắt, cha mẹ ngươi cũng không hi vọng ngươi cả một đời đều sống trong bóng ma này đúng không?"

Nàng bộc lộ sự cảm kích phát ra từ tâm can phế phủ.

Lần này Diệp Thu không có thi triển Côn Bằng Bảo Thuật để tránh cho các nàng choáng váng.

"Chuyện đã qua sẽ không cách nào vãn hồi, đệ tử sẽ tiếp tục hướng về phía trước mà đi."

Trước đó khi tới đây, Diệp Thu đã mang theo các nàng cùng một chỗ bay đi, nhưng vì tốc độ của hắn quá nhanh cho nên các nàng đều chịu không được. Các nàng còn chưa cảm giác được gì thì liền kết thúc.

"Ừm, sư đệ đi thong thả." Mạnh Thiên Chính nhẹ gật đầu.

"Đi thôi." Diệp Thu quay đầu nói với hai vị đồ nhi, sau đó trước một bước bay đi, hai nàng cũng theo sát phía sau hắn.

Chỉ gặp trên đường đi của tiểu trấn có mấy thằng nhóc bẩn bẩn mang vẻ mặt chưa tỉnh hồn mà điên cuồng chạy trốn.

"Tiểu trấn Tru Tiên ư?" Diệp Thu run lên một cái, bởi vì danh tự của tiểu trấn này làm người ta nghe mà cảm thấy khiếp sợ.

Cô bé này trông rất đáng yêu nhưng lại có vẻ rất buồn cười, liên tục kêu gào phảng phất như thân thể nho nhỏ của nàng có được lực lượng rất lớn.

Dưới gầm trời này lại có nam nhân nhanh như vậy sao?...

Tiểu nha đầu này có chút khờ khạo, chỉ lo cúi đầu xông tới, vậy mà không có phát giác mình đã bị Diệp Thu khống chế được. Lúc tỉnh táo lại thì nàng mới thình lình phát hiện mình vậy mà đang bay.

Lúc các nàng lấy lại tinh thần thì sắc mặt đã là một mảnh tái nhợt, lòng còn sợ hãi.

Đây là tiểu nha đầu nhà ai mà hùng hổ như thế?

Diệp Thu nhìn xem tiểu nha đầu không có chút nào phát giác bị hắn nắm lên, còn đang ra sức vung vẩy tay nhỏ, không ngừng hô hào xông vịt xông vịt mà khóe miệng giật một cái.

Nàng lập tức giật mình trong lòng, từ khi nào mình lại có năng lực thần kỳ như vậy?

Chưa tới thời gian nửa ngày mà ba người bọn họ đã đi tới một cái trấn nhỏ.

"Xông vịt!" Tiểu nha đầu hô hào khẩu hiệu, thi triển bộ pháp ra sức đuổi theo.

Cô bé không có chú ý tới Diệp Thu trước mặt mà trực tiếp bỏ qua.

Diệp Thu giật mình, thuận tay bắt lấy cổ áo của nàng và nhấc lên.

"Đừng chạy! Nhìn bản cô nương hôm nay có đánh khóc các ngươi hay không?" Diệp Thu đang mơ hồ thì bên tai bỗng nhiên truyền đến một giọng nói non nớt.

Diệp Thu sửng sốt một cái mà quay đầu nhìn lại, chỉ gặp phía sau bọn chúng là một tiểu nha đầu toàn thân bẩn bẩn bẩn, phi thường nhỏ nhắn xinh xắn, trong miệng hô hào táo bạo, ra sức lắc lư cái tay nhỏ và điên cuồng chạy tới.

Những đứa còn lại cũng mang vẻ mặt hốt hoảng mà trốn đi, đứa nào cũng không chú ý đến ai, giống như phía sau bọn chúng đang có mãnh thú đuổi theo vậy.

"Chạy mau! Nha đầu điên kia lại tới rồi!" Một thằng nhóc phát ra tiếng kêu hoảng sợ, hướng vào đám người mà chui, trực tiếp trốn đi không còn hình bóng.

Tuổi còn nhỏ chỉ mới năm, sáu tuổi, vậy mà dám đuổi đánh mấy thằng nhóc có niên kỷ còn lớn hơn so với nàng?

Nhìn xem cô bé tiểu manh trong tay Diệp Thu mà hai nàng cũng là che miệng cười một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận