Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư

Chương 863: Thiên Sơn Tuyết Liên

"Hì hì, sư tỷ, ngươi nói xem nếu như tiểu Linh Lung tỉnh lại và phát hiện mình có thêm một vị tiểu sư điệt, vậy nàng có thể vui vẻ đến mức ngủ không yên hay không?" Triệu Uyển Nhi cười hì hì hỏi.

Nàng dường như đã có thể tưởng tượng ra hình ảnh đó.

Lấy hiểu biết của nàng đối với tiểu Linh Lung, tiểu Linh Lung tuyệt đối sẽ mang theo Mộng Ly chạy khắp núi đồi bắt Độc Giác Thú.

Nghe vậy khóe miệng Lâm Thanh Trúc giật một cái, nàng cũng đã có thể tưởng tượng ra một màn này.

"Được rồi, loại việc đó để sau này hãy nói đi." Lâm Thanh Trúc sầu lo nhìn về phía chân trời nói, trong lòng nàng nhớ mong sư tôn của mình, không biết hắn hiện tại đang ở nơi nào.

Lúc này tại Bắc Cảnh chi địa, gió bấc lạnh thấu xương gào thét thổi qua, một đạo thân ảnh áo trắng bay xuyên qua cơn gió.

Hắn giống như một đạo lôi điện hung ác nện lên trên đỉnh núi, tại dưới chân hắn sinh trưởng một gốc Tuyết Liên sáng chói.

Bên tai hắn truyền đến một tiếng gào thét phẫn nộ của cực địa băng sói.

Diệp Thu không muốn lấy bạo lực để đoạt bảo, do đó hắn lấy ra một gốc tiên dược mà hắn không có bất kỳ chỗ dùng nào đưa cho cực địa băng sói.

Gặp cực địa băng sói đã rời đi, Diệp Thu thuận thế nhổ lên gốc Tuyết Liên sinh trưởng bên bờ vực, sau đó thở phào nhẹ nhõm một hơi.

"Đóa Tuyết Liên này là bảo vật mà ngươi thủ hộ đã nhiều năm, hôm nay nếu ta lấy không của ngươi thì quá hổ thẹn đi." Diệp Thu nói.

Nó ngậm lấy gốc tiên dược rồi trực tiếp chạy mất dạng.

Hắn nhìn thoáng qua con cực địa băng sói đang gào thét, sau đó liền không muốn đi để ý tới nó.

Có được gốc Tuyết Liên này tăng thêm số bảo vật lúc trước hắn đã vơ vét, vật liệu luyện chế Cửu Chuyển Kim Đan cuối cùng đã đầy đủ.

Đôi mắt màu xanh lét của nó trong đêm tối có vẻ vô cùng khiếp người.

"Phù. . . Đại công cáo thành!"

Con Lang Vương này chỉ có thực lực Chí Tôn cảnh, tại bắc địa nó có lẽ còn đủ dùng, nhưng đối với Diệp Thu mà nói nó thật sự quá yếu.

"Ha ha ha ha. . . Thiên Sơn Tuyết Liên! Ta tìm mấy tháng rốt cuộc cũng tìm được ngươi rồi!" Nhìn xem đóa Tuyết Liên dưới chân toả ra hào quang nhàn nhạt tinh khiết, Diệp Thu cười to nói.

Cực địa băng sói nguyên bản còn nhe răng trợn mắt, khi nhìn thấy gốc tiên dược kia nó lập tức vui cười hớn hở, đâu còn biểu lộ muốn ăn thịt người như vừa rồi.

Nơi đó là thánh địa Dao Sơn, là một cái đạo thống có truyền thừa cổ xưa, Dao Sơn Thần Tử Hoa Phi Vũ xuất thân từ nơi này.

Hắn từ bên trong ngọc trữ vật lấy ra một gốc tiên dược hạ phẩm là Băng Thiên Tuyết Địa, lại nói: "Gốc tiên dược này coi như là ta đền bù cho ngươi nhé."

Diệp Thu hơi bại lộ khí tức một cái, không đến một lát đã có mấy đạo thân ảnh từ bên trong Dao Sơn bay ra.

Suốt mấy tháng bôn ba Diệp Thu đã đi khắp Đại Hoang, trải qua thiên tân vạn khổ rốt cục cũng tìm đủ tất cả vật liệu.

Diệp Thu nhìn xem đại sơn chung quanh, hắn nhìn thấy Dao Sơn tại chỗ sâu băng nguyên.

Hoa Phi Vũ kiêu ngạo ngẩng đầu, cũng không có nhìn thẳng Diệp Thu, ở trước mặt hắn dưới Đại Đế cảnh đều là sâu kiến.

Nơi này tựa hồ cũng không phải là địa bàn Dao Sơn a!

"Định mệnh! Sao lại là hắn?"

"Người nào tự tiện xông vào thánh địa Dao Sơn chúng ta!"

Khi nhìn xem Diệp Thu đứng ở trước mặt mình, hắn như là nhìn thấy ác mộng vậy.

Hơn mười vị cường giả trực tiếp khóa chặt Diệp Thu, từ trong bóng tối truyền tới một giọng nói cực kỳ ngạo mạn.

"Ta tưởng là ai thì ra chính là Hoa công tử, đã lâu không gặp." Diệp Thu đột nhiên mở miệng nói.

"Hoa công tử tựa hồ rất khẩn trương nhỉ, hẳn là ngươi có việc gì đó trọng yếu không thể lộ ra ngoài. Ngươi sợ bị ta biết được đúng không?"

Diệp Thu cười hỏi: "Tại sao ta không thể tới đây?"

Diệp Thu nhướng mày, cũng không đáp lại, mà là nhìn xem chung quanh.

Hoa Phi Vũ rất chấn kinh, hắn vốn định trang bức một cú xinh đẹp, ai ngờ lại đá phải tấm sắt.

Tại sao gia hỏa này lại đột nhiên chạy đến bắc địa?

"Diệp Thu, ngươi tới đây làm gì?" Hoa Phi Vũ nghi ngờ hỏi.

Chỉ thấy trong bóng tối có một nam thanh niên tuấn tú chậm rãi đi ra, đó không phải ai khác mà chính là Hoa Phi Vũ.

Hoa Phi Vũ không dám tin nhìn lại, hắn liền nhìn thấy Diệp Thu đứng trên vách đá mà lập tức giật nảy mình.

Hoa Phi Vũ nguyên bản kiêu ngạo không ai bì nổi, lúc vừa nghe thấy giọng nói vô cùng quen thuộc này thì thân thể hắn đột nhiên run lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận