Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư

Chương 881: Truyền Nhân Tốt Nhất

Diệp Thu đi tới ao sen, lẳng lặng nhìn xem Liên Phong đang ngồi xếp bằng ở trước hồ sen, trong ngực ôm một tiểu nha đầu nhỏ nhắn xinh xắn đang ngủ rất an tường.

Tựa hồ cảm ứng được khí tức có người xâm nhập, Liên Phong chậm rãi mở hai mắt ra, ngẩng đầu nhìn lại nàng phát hiện lại là Diệp Thu, thần sắc liền nao nao.

"Ngươi trở về từ bao giờ vậy?" Liên Phong cảm thấy vui mừng, hỏi.

Nàng ở trong sơn động bế quan mấy tháng, tham ngộ Bổ Thiên Thần Thuật đến tình trạng mất ăn mất ngủ.

Thậm chí ngay cả Diệp Thu rời đi khi nào nàng cũng không biết rõ, chỉ biết mình lần thứ nhất mở mắt ra thì hắn đã rời đi.

Nhìn xem Liên Phong nở nụ cười vui vẻ, Diệp Thu cười nói: "Ha ha, ta chỉ vừa trở về thôi! Sao vậy? Ngươi nhớ ta à?"

"Hứ. . ."

Liên Phong tức giận trừng mắt với hắn một cái, thế nhưng nghĩ lại nàng liền yên lặng gật đầu.

Diệp Thu nghe vậy lập tức cười nói: "Đồ vật ngươi đang nói đến là nền tảng thiên địa đúng không?"

Đây là điểm mấu chốt nhất, cho nên Liên Phong trong đoạn thời gian qua luôn một mực suy nghĩ vấn đề này.

"Vả lại muốn đền bù đạo lỗ hổng trên trời kia còn cần một loại đồ vật vô cùng đặc biệt!"

Không sai! Muốn bổ thiên nhất định phải có được nền tảng thiên địa làm vật liệu, như vậy mới có thể vá lại lỗ thủng trên trời.

"Ngươi có tiến triển gì không?" Diệp Thu nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Liên Phong, ngồi xuống hỏi.

Nghe vậy ánh mắt Liên Phong liền hiện lên một tia cuồng hỉ ngoài ý muốn.

"Muốn mà lại hình như không muốn. . ."

Nhưng nàng không biết là trước khi nàng cân nhắc đến vấn đề này thì Diệp Thu sớm giúp nàng suy nghĩ kỹ.

Liên Phong nghe vậy liền lắc đầu, nói: "Vẫn chưa có tiến triển gì! Bổ Thiên Thần Thuật thâm ảo khó hiểu, ta tìm hiểu mấy tháng mà chỉ vẻn vẹn nhìn trộm đến một góc của băng sơn!"

Nhìn Tiểu Linh Lung ngủ say trong ngực mình, Liên Phong nội tâm rất hoang mang. Tại đoạn thời gian không có Diệp Thu ở đây, nàng luôn cảm thấy trong lòng có cảm giác thất bại.

Lời này vừa nói ra Liên Phong lập tức sững sờ, hỏi: "Làm sao ngươi biết?"

"Ngươi vừa vặn có được loại đồ vật đó sao?" Liên Phong khẩn trương hỏi.

Nói đến đây Liên Phong có chút thất lạc, vì cái đồ vật này nàng cũng không có.

Diệp Thu cười cười, lắc đầu nói: "Có mà cũng không có!"

"Ha ha ha ha. . ." Diệp Thu nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt xinh đẹp của Liên Phong, cười nói: "Ngươi nói xem ta ra ngoài trong đoạn thời gian qua là vì cái gì?"

Nàng đã minh bạch ý tứ của Diệp Thu, hắn ra ngoài chuyến này chính là vì giúp nàng tìm kiếm nền tảng thiên địa.

Bởi vì Diệp Thu từ xưa đến nay đều không để cho nàng thất vọng.

Nghe Diệp Thu nói mơ hồ như lọt vào trong sương mù, Liên Phong nội tâm càng phát ra mê mang.

Có lẽ đạo pháp mà bản thân Liên Phong tu hành xảy ra vấn đề, cho nên nàng mới tồn tại thiếu hụt, để cho nàng từ đầu đến cuối không cách nào bước ra một bước kia.

Diệp Thu nhìn về phía tiểu Linh Lung nằm ngủ trong ngực Liên Phong, nói: "Thời điểm nó nên xuất hiện thì nó tự nhiên sẽ xuất hiện!"

Đây chính là thứ mà Liên Phong thiếu khuyết.

"Ngươi có ý tứ gì?"

Có lẽ đây chính là điều tiếc nuối duy nhất của nàng.

Nàng có dự cảm con đường mình đi còn lâu mới xa bằng Diệp Thu.

"Ta nghĩ có lẽ con đường này bản thân mình đi không thông nổi! Aiii. . ." Liên Phong hít sâu một hơi, có chút thất lạc, nói.

"Điều mà ngươi bây giờ cần cân nhắc chính là làm thế nào hoàn thiện đạo pháp của mình."

Liên Phong đem cảm thụ, mê man cùng đủ loại không hiểu trong lòng nói tất cả cho Diệp Thu.

Nghe xong nàng trình bày, Diệp Thu dần dần minh bạch sở tu chi pháp của nàng bị thiếu hụt có nguồn gốc từ Bổ Thiên truyền thừa không được trọn vẹn.

Bởi vì Bổ Thiên Thần Nữ cũng không chỉ có một vị, mỗi vị Bổ Thiên Thần Nữ thừa kế truyền thừa cũng có chỗ khác biệt.

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của Diệp Thu, nàng lại lựa chọn tin tưởng nam nhân của mình.

Từ nơi sâu xa Liên Phong luôn có một loại cảm giác kỳ quái, phảng phất như mình thiếu khuyết cái gì đó, cho nên từ đầu đến cuối không cách nào bù đắp.

Tu vi của nàng cũng đã đạt tới Chân Tiên cảnh, thế nhưng Bổ Thiên Thần Thuật từ đầu đến cuối nàng không có tiến triển gì.

Trở lại vấn đề ban đầu, mấy tháng qua Liên Phong mượn nhờ song pháp đồng tu nên thực lực tăng nhiều.

Trông thấy thần sắc Liên Phong bi thương như thế, nội tâm Diệp Thu có chút nhói nhói.

Hắn nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực mình, nói: "Ta có thể giúp ngươi!"

"Cái gì cơ?!!"

Lời này vừa nói ra, Liên Phong lập tức khẽ giật mình, ngồi thẳng lưng lại, cảm thấy không hiểu nên hỏi: "Ngươi giúp thế nào ta?"

Chỉ gặp khóe miệng Diệp Thu có chút giương lên, lộ ra nụ cười tự tin.

Gần đây phát sinh quá nhiều sự kiện nên có khả năng sẽ bị người quên đi.

Trước đây Diệp Thu đơn độc xông Dao Trì, hắn đã thấy tận mắt nhìn thấy vị Dao Trì Chi Chủ kia.

Đồng thời Diệp Thu còn từ chỗ nàng thu được tham ngộ thông thiên đại đạo suốt đời của nàng.

Đó là một con đường chưa hề có người đi qua, là do Dao Trì Chi Chủ sau khi trải qua Trường Sinh ngộ ra được.

Dao Trì Chi Chủ và Cấm Khu Chi Chủ có trải qua tương đồng, điều khác biệt chính là Cấm Khu Chi Chủ cũng không chết tại bên trong trận họa loạn kia, hắn chỉ bị nhốt lại.

Còn Dao Trì Chi Chủ lại triệt để tịch diệt trong dòng sông thời gian cuồn cuộn, triệt để mai một.

Diệp Thu từng xem qua đạo pháp của nàng, nó phi thường khủng bố.

Chỉ tiếc là hắn đã có con đường thuộc về mình, vả lại hắn cũng không thích hợp đi con đường này, cho nên hắn đã hứa hẹn giúp nàng tìm ra một vị truyền nhân.

Mà vị truyền nhân tốt nhất chính là Liên Phong!
Bạn cần đăng nhập để bình luận