Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư

Chương 807: Lâm Thanh Trúc Đột Phá Đại Đế Cảnh

Diệp Thu nhìn quanh bốn phía vì đang chờ đợi còn có ai xung phong nhận việc, nguyện ý xuất chiến hay không.

Hồi lâu sau lại một nam tử trẻ tuổi áo trắng bồng bềnh từ trong đám người đi ra.

Chỉ nghe hắn nhẹ nhàng bình đạm nói một câu: "Tiền bối, tính thêm ta đi."

Người này vừa xuất hiện, sắc mặt mọi người ở đây chợt biến đổi.

"Trích Tiên!"

Đối với sự xuất hiện của người này, mọi người ở đây đều lộ ra ánh mắt thập phần kinh ngạc.

Tiêu Hàn Y cũng nhìn qua, hiển nhiên hắn đã biết lai lịch của đối phương.

"Ha ha ha, không nghĩ tới ngươi cũng tham gia loại náo nhiệt này!" Tiêu Hàn Y cười nói, tỏ vẻ rất kinh ngạc.

Giọng điệu của Trích Tiên rất lạnh lùng, Diệp Thu nghe xong mà đều cảm thấy rất có khí chất.

Đây chính là bộ dáng của nhân vật chính!

Trích Tiên căn bản không phải loại người thích xen vào việc của người khác.

Hắn không chỉ có bộ dáng ngọc thụ lâm phong, đẹp trai bức người, mà còn mặc một thân bạch y làm tỏa ra khí độ bất phàm, tiên khí mười phần!

Đối với thực lực của Trích Tiên, Tiêu Hàn Y vẫn là phi thường tán thành, chỉ là hắn có chút nghĩ không thông.

Ánh mắt Diệp Thu nhìn về phía những người khác, đám người yên tĩnh hồi lâu rồi đột nhiên có một con khỉ mang theo vẻ mặt xấu hổ, tự trách đi tới.

Hắn rất quen thuộc tính tình của Trích Tiên, bởi vì bọn hắn vốn là đối thủ. Người ta thường nói người hiểu rõ ngươi nhất chính là đối thủ của ngươi.

Trích Tiên ư? Khó trách tại sao hắn lại được gọi là Trích Tiên, quả thật có vài phần phong thái tiên nhân a!

Bởi vì phong cách hành sự của Trích Tiên từ trước đến nay đều là tự làm theo ý mình, tính cách lạnh lùng, phảng phất như đối với tất cả mọi thứ trên thế gian đều không có hứng thú, vậy mà bây giờ hắn lại lựa chọn xuất chiến.

Hai người bọn hắn đã ở trên chiến trường Tiên Cổ đấu qua không biết bao nhiêu năm, đến nay vẫn chưa phân thắng bại.

Đậu phộng, tiểu tử này có vài phần phong độ của ta năm đó a!

Hunter Ngộ Không rất xấu hổ, bởi vì trận họa loạn này là do nó lỡ tay đánh nát phong cấm, mới để cho những sinh linh Minh tộc này chạy ra gây chuyện.

Đối mặt với lời chất vấn của Tiêu Hàn Y, Trích Tiên đạm mạc nhìn Tiêu Hàn Y một cái, thờ ơ nói: "Đây không phải là chuyện ngươi nên quan tâm, ta muốn làm gì đều có đạo lý của ta. Ngươi có rảnh thì nên suy nghĩ xem lát nữa làm sao sống sót đi."

Hunter Ngộ Không rất muốn sửa lỗi, cho nên sau khi nghe Diệp Thu kêu gọi thì nó liền chậm rãi đi ra.

Diệp Thu mỉm cười, nói: "Tốt, ngươi tính thêm một cái. Còn lại tám cái danh ngạch còn có ai muốn tham chiến không?"

Đúng vậy, giờ phút này Hunter Ngộ Không vô cùng tự trách, đặc biệt là khi nó nhìn thấy hài cốt đầy đất, tràng diện bi thảm trước mặt.

Con khỉ này coi như là dám làm dám chịu a!

Hunter Ngộ Không mang theo sự hổ thẹn, chắp tay nói: "Tiền bối, để cho ta tới đi, vì trận họa loạn này là do ta gây ra, vậy cũng nên do ta tự tay chấm dứt nó."

Tính thêm Hunter Ngộ Không thì đã có ba người, chỉ còn lại bảy cái danh ngạch.

Nhưng sau khi cẩn thận quan sát Diệp Thu, Hunter Ngộ Không xác nhận Hunter Ngộ Không không phải là sư phụ của nó.

Vèo một cái Diệp Thu đã trực tiếp biến mất tại chỗ, hắn đi tới bên cạnh Lâm Thanh Trúc.

Nhìn xem Diệp Thu trước mắt mà trong lòng Hunter Ngộ Không có cảm giác vô cùng quen thuộc, đặc biệt là khí tức trên người Diệp Thu cho nó một loại cảm giác rất kỳ lạ mà nó chỉ cảm nhận được trên người sư phụ của nó.

"Ồ, Đại Đế cảnh!"

Diệp Thu nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay ngọc của Lâm Thanh Trúc, một đạo lực lượng ôn hòa rót vào trong cơ thể nàng dò xét một phen.

Lúc này nàng còn chưa thức tỉnh, bởi vì Hunter Ngộ Không cho viên tiên đan kia có uy lực quá mức khổng lồ, nàng vẫn như cũ đang bị vây trong trạng thái ngủ say. Vừa rồi một tiếng nổ kia là do nàng đột phá mà tạo thành.

Bởi vì sư phụ của nó là một lão nhân đầu tóc bạc phơ, tiên phong đạo cốt, chứ không phải là một người trẻ tuổi đẹp trai.

Diệp Thu thầm nghĩ bảy cái danh ngạch kế tiếp hắn sẽ chọn ai cho thỏa đáng. Trong lúc do dự hắn đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ thật lớn.

Hả?!!

Trong lòng Diệp Thu run lên, vội vàng nhìn về phương hướng phát ra tiếng nổ, đó chính là phương hướng đồ đệ bảo bối của hắn.

Diệp Thu hài lòng nhìn xem Hunter Ngộ Không một cái.

"Tốt! Ngươi có loại đảm đương này để ta rất vui mừng! Ta sẽ cho ngươi một cơ hội lập công chuộc tội!"

Bởi vì nó chính là một con khỉ duy nhất đạt tới Đại Đế cảnh, có nó ở đây thì phần thắng có lẽ sẽ lớn hơn một chút.

Vừa rồi Diệp Thu cố ý nói rất lớn tiếng là để nhắc nhở Hunter Ngộ Không.

Diệp Thu có chút kinh ngạc, bối rối.

"Đây là chuyện gì xảy ra?" Hắn quay đầu lại chất vấn Triệu Uyển Nhi.

Diệp Thu còn nhớ rõ trước khi hắn rời đi thì Lâm Thanh Trúc vẫn chỉ là Chí Tôn cảnh, như thế nào chỉ trong vài ngày mà nàng đã đột phá Đại Đế cảnh?

Tốc độ đột phá của Lâm Thanh Trúc nhanh như vậy tất nhiên là chuyện tốt, nhưng căn cơ của nàng không ổn định thì cũng sẽ xuất hiện vấn đề.

Quả nhiên Lâm Thanh Trúc hiện tại đang trải qua tâm ma tra tấn, sắc mặt nàng mười phần trắng bệch, biểu tình rất thống khổ.

Triệu Uyển Nhi cũng bị Diệp Thu chấn vấn mà kinh sợ, vì nàng còn chưa từng thấy sư tôn tức giận như vậy nên cuống quít giải thích: "Hồi bẩm sư tôn, sư tỷ lúc trước đã cùng Công Tôn Ngọc của Bất Lão Sơn giao thủ, nàng chịu ảnh hưởng từ cảm xúc chi kiếm của đối phương mà tỉnh ngộ một phen, thành công đột phá Phong Vương cảnh."

"Sau đó lại xảy ra một trận hỗn chiến do những sinh linh Minh tộc kia chạy ra, sư tỷ vì cứu Hunter Ngộ Không nên đã bị tên ma đầu kia làm bị thương căn cơ."

"Hunter Ngộ Không vì báo đáp sư tỷ nên đã đưa cho nàng một viên tiên đan. Sư tỷ ăn xong thì liền biến thành như vậy."

Triệu Uyển Nhi lúc này rất hoảng loạn, vì nàng không biết mình đã làm sai cái gì.

Nàng rất muốn bảo trụ tính mạng của sư tỷ mình nên toàn lực chữa thương cho sư tỷ mình, chứ nàng cũng không biết sư tỷ mình đột phá sẽ tạo thành hậu quả như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận