Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư

Chương 408: Nghịch Đồ

Chỉ nghe thanh niên kia hiếu kì hỏi: "Tiểu nha đầu, nói cho ca ca biết sư tôn của ngươi là ai? Ngươi làm thế nào mà tới được nơi này?"

Tiểu Linh Lung suy nghĩ, đáp: "Sư tôn của ta là. . . A, sư tôn của ta tên gì nhỉ?"

Tiểu Linh Lung bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, nàng suy nghĩ hồi lâu mới rốt cục nhớ tới đại danh của sư tôn mình.

"Sư tôn của ta tên là Diệp Thu, còn sư tôn của ngươi tên là gì, có lợi hại hay không?"

Thanh niên kia liền run lên một cái, hỏi: "Diệp Thu sao? Danh tự này làm sao ta nghe được có chút quen tai nhỉ?"

Có thể là do tiểu Linh Lung không nói ra ba chữ to Tử Hà phong, cho nên thanh niên kia nhất thời không có kịp phản ứng.

Chỉ nghe hắn mỉm cười nói ra: "Sư tôn của ta rất lợi hại, ngài ấy chính là Đại trưởng lão của Thư Viện Trục Lộc, Tào Tri Hiên! Thế nào? Có lợi hại bằng sư tôn của ngươi chưa?"

Lời này vừa nói ra, Đại trưởng lão Tào Tri Hiên của Thư Viện Trục Lộc đang đứng bên ngoài Vân Đỉnh sơn bỗng nhiên thân thể run lên.

Nghe được cái tên này tiểu Linh Lung cũng là suy nghĩ hồi lâu, vì nàng chưa từng nghe nói qua Thư Viện Trục Lộc.

Quả nhiên là trẻ nhỏ! Sư tôn của ta đường đường là Đại trưởng lão của Thư Viện Trục Lộc, có tu vi Giáo chủ cảnh đỉnh phong mà đều không thể cầm xuống sư tôn của ngươi sao?

Giờ phút này ông ta hận không thể đem tên đồ đệ này của mình đi rút gân lột da.

Thanh niên kia cười nhạt một tiếng.

Vào lúc này ánh mắt Diệp Thu bỗng nhiên đưa tới, Tào Tri Hiên lập tức giật mình.

"Tử Hà phong sao? Đây là cái Tiên gia thánh địa gì?" Thanh niên sửng sốt hỏi, sau khi tỉ mỉ nghĩ lại nụ cười trên mặt hắn bỗng nhiên trở nên cứng đờ.

Vãi nồi, ngươi hiếu chết ta rồi!

Thanh niên kia lại hỏi: "Vậy ngươi nói một chút sư tôn của ngươi đang tu hành ở tòa tiên sơn nào? Hiện tại có tu vi gì?"

"Ha ha ha, Diệp đạo hữu đừng để bụng, trẻ nhỏ không hiểu chuyện nên nói mò ấy mà." Tào Tri Hiên hậm hực cười nói.

Mẹ nó, tên nghịch đồ này đi trang bức cũng đừng mang ta lên a!

"Không có khả năng, sư tôn của ta mới là người lợi hại nhất." Tiểu Linh Lung phản bác.

"Chờ đã! Diệp Thu, Tử Hà phong!"

Ngươi tự mình khoác lác còn chưa tính mà còn đem lão tử mang ra nữa sao?

"Vãi linh hồn!"

Tiểu Linh Lung lập tức hô to: "Tử Hà phong!"

Đó không phải là cái Tử Hà phong kia chứ?

Vì trấn an tiểu Linh Lung mà thanh niên kia đã không chút khách khí nói xấu sư tôn của mình.

"A hi hi, thì ra là tiểu công chúa của Tử Hà phong a! Vẫn là sư tôn của ngươi lợi hại, ta thật sự xin lỗi, ta sai rồi!"

Mọi người ở đây nghe thấy tiểu Linh Lung chính là đồ đệ của Diệp Thu thì cũng nhao nhao vây quanh nàng.

Khó trách tại sao danh tự này hắn lại nghe quen tai như thế.

Xem ra vẫn là sư tôn của ta lợi hại, nếu không phải vậy thì tại sao những người này sau khi biết rõ ta là đồ đệ của sư tôn thì ngay lập tức tới lấy lòng?

Sau mấy giây ngắn ngủi thanh niên kia mới kịp phản ứng, thì ra sư tôn trong miệng tiểu Linh Lung chính là vị thủ tọa của Tử Hà phong tại Bổ Thiên giáo, có danh xưng Bạch Y Kiếm Tiên, Diệp Thu.

"A. . ." Tiểu Linh Lung nghe xong lập tức nổi giận, bởi vì Triệu Uyển Nhi đã nói với nàng rằng Lâm Thanh Trúc ở ngay phía trước, cho nên nàng mới một đường đánh lên đây.

Đám người có chút sững sờ, lập tức nhớ tới Lâm Thanh Trúc vừa mới tiến vào cửa ải vấn đỉnh mà giải thích: "Có thấy, nàng vừa mới đi lên."

Tiểu Linh Lung nhìn thoáng qua đám người chung quanh, hỏi: "Này, các ngươi có trông thấy sư tỷ của ta đâu không?"

Sau khi kịp phản ứng, thái độ của thanh niên kia lập tức đảo ngược một trăm tám mươi độ, mười phần không muốn mặt mà ngồi xổm xuống chịu nhận lỗi.

"Thì ra nàng là đồ đệ của Kiếm Tiên, khó trách tại sao nàng lại có thể đến được nơi này."

"Nàng tuổi còn nhỏ mà lại có thực lực cường đại như thế, từ trước đến nay nàng cũng là kỳ tài vạn người không được một a."

Đám người nghị luận ầm ĩ, gặp vậy tiểu Linh Lung rốt cục cũng lộ ra nụ cười đắc ý.

"Cùng sư tôn của ngươi so sánh thì sư tôn của ta đơn giản chính là một tên phế vật, là một kẻ rác rưởi! Ông ta không xứng!"

Giờ phút này Tào Tri Hiên đã yên lặng rút ra thắt lưng của mình, chuẩn bị một hồi nữa sẽ làm ra một trận quân pháp bất vị thân.

"Nghịch đồ! Chờ đến khi ngươi đi ra thì ngươi xem ta quất ngươi như thế nào đi!"

Trong lòng hắn âm thầm cầu nguyện câu nói này tuyệt đối đừng để cho sư tôn của hắn nghe được. Nhưng hắn không biết rõ là lúc này mặt mo của Tào Tri Hiên đã đen như đít nồi.

Tiểu Linh Lung vốn cho rằng nàng có thể ở chỗ này gặp mặt Lâm Thanh Trúc, nhưng nàng không nghĩ tới mình vẫn chậm một bước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận