Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư

Chương 52: Quyết Định Đúng Đắn

Diệp Thu khoát tay nói: "Được rồi, ngươi tranh thủ thời gian củng cố tu vi trước đi, để tâm cảnh bình ổn lại. Sư tỷ và bạn của ngươi chắc cũng sắp về rồi."

Triệu Uyển Nhi gật đầu nói: "Vâng, sư tôn."

Sau đó nàng ưu nhã vén mái tóc thẳng dài, kéo áo bào đỏ vào người, trong nháy mắt nàng tiến vào trạng thái minh tưởng.

Thấy nàng bắt đầu tiến vào trạng thái, Diệp Thu cuối cùng thả lỏng một hơi.

"Phù..."

"Nha đầu này quá tà ác! Không được, vi sư sớm muộn cũng có ngày bị ngươi làm hỏng đạo tâm."

"Nha đầu này để cho ta nhìn ngươi đến muốn động a."

Trong lòng Diệp Thu âm thầm suy nghĩ và bình tĩnh lại.

"Cái gì?!!"

"Đây là... Hệ thống, ngươi có nhầm lẫn không vậy? Thật sự là Chân Long bảo cốt sao?"

"Mở đi."

"Trời đất!"

"Ngươi tặng đệ tử một khối bảo cốt của Thái cổ di chủng tu vi Thần Tàng ngũ cảnh, phát động bạo kích phản hồi."

Bà mẹ nó! Đây là Chân Long đó!

"Hệ thống."

"Hồi bẩm kí chủ, đây chỉ là tàn cốt của Chân Long, là bảo cốt không hoàn chỉnh."

"Có mở ra không?"

"Đinh..."

"Chân Long bảo cốt sao?"

"Ha ha ha, giàu rồi, giàu rồi! Không uổng công ta thu nhận vị đồ đệ này, càng nhìn càng thấy thích! Ngươi đúng thật là tiểu bảo bối ân cần của vi sư!"

"Đinh, chúc mừng ngươi thu hoạch được vạn lần bạo kích. Lấy được thập hung Tiên Cổ và một khối tàn cốt Chân Long."

Diệp Thu khó kìm được sự vui sướng trong lòng mà lấy Tàn cốt Chân Long từ trong hệ thống.

Hệ thống nghiêm túc cường điệu nói, có điều cho dù chỉ là tàn cốt thì vẫn khiến Diệp Thu rất kích động.

Cho dù nó chỉ nhổ một cục đờm thì cũng có thể giết chết sự tồn tại của ngươi. Một khối tàn cốt cũng đã là sự tồn tại như kho báu của thượng tiên.

Ngay sau đó cơ thể Diệp Thu giống như bị va đập mạnh mà toàn thân suýt chút nữa đã bị vỡ tung.

"A..."

Diệp Thu đưa Chân Long chi lực vào năm vị trí Thần Tàng, không đến một lát tu vi của hắn đã bắt đầu tăng vọt.

Để tránh đêm dài lắm mộng nên Diệp Thu liền bắt đầu hấp thu nó.

Diệp Thu hít sâu một hơi, sau khi hấp thu tàn cốt Chân Long thì thân thể hắn đã dần trở nên cứng rắn.

Một luồng khí tức kinh người liền đập thẳng vào mặt hắn, gần như không có bất cứ do dự nào.

Sau khi không ngừng luyện hoá thì tinh lực, khí lực, thần lực của hắn cũng đạt được trạng thái vô cùng thuần tuý.

Mà Diệp Thu cũng cảm nhận được rõ rệt lực lượng đặc biệt này đang dần dần tăng lên.

Dưới nguồn lực lượng này sức mạnh của hắn cũng nhanh chóng tăng lên.

Khí tức Chân Long tràn vào cơ thể Diệp Thu, trong nháy mắt liền xuất hiện một đạo phù văn màu vàng óng chuyển động bên ngoài thân thể hắn.

Diệp Thu vượt qua Thần Tàng ngũ cảnh và sắp bước vào Giáo Chủ cảnh.

Đồng thời trong lúc dung luyện Chân Long chi lực, cơ thể hắn cũng có sự chuyển hoá về chất. Làm da hắn chuyển thành màu vàng kim trông vô cùng cứng rắn.

"Kim thân Chân Long?"

"Đau quá!"

Hắn không dám ngây ra đó mà lập tức thi triển Nguyên Thuỷ Chân Giải để luyện hoá nguồn lực lượng này.

Phù văn không ngừng tỏa ra khí tức Chân Long, thân thể Diệp Thu giống như bị đè ép đến mức giãn ra.

Tàn cốt Chân Long này quả thật đúng như lời đồn, khí tức của nó vừa tràn vào thì suýt nữa đã khiến cho Diệp Thu bạo thể.

Diệp Thu cẩn thận cảm nhận sự biến hoá của cơ thể mình mà nội tâm mừng rỡ như điên. Hắn chưa từng có cảm giác mình mạnh mẽ như thế này bao giờ.

Nếu như quay lại lúc đối đầu với hai vị cường giả của Lâm gia, Diệp Thu có thể không cần dùng kiếm mà chỉ cần dùng cơ thể thì cũng đủ để nghiền nát bọn hắn.

Nguồn lực lượng cường đại này dung nhập vào năm vị trí Thần Tàng, sau đó Diệp Thu đưa nó chảy vào Đại Đạo Chi Hoa để lấy thân nhập đạo, hái được thành quả.

Hắn đã đến Thần Tàng ngũ cảnh đỉnh phong, chỉ còn kém một bước nữa là có thể tiến vào Giáo Chủ cảnh.

Sau hồi lâu, Lâm Thanh Trúc cũng trở về cùng với Tiểu Linh.

Bọn họ mang về một con hươu Hoang Nguyên, đang chuẩn bị giao lại cho Diệp Thu thì phát hiện trên đỉnh đầu Diệp Thu đang nở rộ một đoá đạo hoa.

Thiên địa linh khí bắt đầu tập kết liên tục, trong cơn gió cuồng phong này cả hai người đều không thể đứng yên.

"Sư... Sư tôn làm sao vậy?"

Lâm Thanh Trúc bối rối nhìn thân ảnh Diệp Thu bên trong cơn bão cuồng phong kia mà không biết nên làm thế nào.

Lúc này Triệu Uyển Nhi cũng bị tiếng động đánh thức, nàng nghi ngờ mở mắt ra mà bỗng cứng đơ tại chỗ.

"Đây là... Lấy thân nhập đạo sao?"

Tình huống hiện giờ không phải là thứ mà vừa rồi Diệp Thu mới nói với nàng ư?

"Sư muội, rốt cục đã có chuyện gì?" Lâm Thanh Trúc đỡ Triệu Uyển Nhi dậy và gấp gáp hỏi.

Vừa rồi rõ ràng sư tôn vẫn còn đang chỉ dạy cho nàng, nhưng mới quanh đi quẩn lại mà hắn ngược lại đã đột phá.

Đừng nói là Lâm Thanh Trúc mơ hồ, mà ngay cả Triệu Uyển Nhi cũng vậy.

"Đột phá sao?"

Lâm Thanh Trúc không hiểu mà rơi vào trầm tư rồi bỗng dưng lĩnh ngộ ra.

"Đây là... Sư tôn đang tiến nhập Giáo chủ cảnh!"

"Sao có thể? Sư tôn còn trẻ như vậy mà đã tiến nhập Giáo chủ cảnh ư?

Lần đầu nàng được nghe nói tới có vị Giáo Chủ cảnh trẻ như vậy! Thật khó có thể tin nổi!

Phải biết rằng thủ toạ của các sơn mạch khác trong toàn bộ Bổ Thiên giáo đều hơn Diệp Thu cả trăm tuổi nhưng vẫn chưa tiến nhập Giáo Chủ cảnh.

Từ khi Diệp Thu kế thừa Tử Hà phong mà bắt đầu tính toán thì hắn chỉ mất mười năm để có thể tiến nhập Giáo Chủ cảnh.

Thiên phú này có thể nói là vô địch thiên hạ cũng không đủ!

Đây mới thật sự là bậc Chí Tôn trời sinh! Vương giả hay di chủng trên cơ bản không có cách nào so sánh với hắn!

"Sư tôn dường như đang đột phá!"

Triệu Uyển Nhi cũng vô cùng kích động, có điều tâm tính nàng trầm ổn nên rất nhanh đã có thể bình tĩnh lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận