Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư

Chương 817: Đánh Lén

Lúc này bên trong thần đàn, kim thân vừa mở kèm thêm cực kỳ tức giận, thần đàn của Thiên Giác Nghĩ trực tiếp khai phát đến cực hạn.

Một cỗ kinh thiên chi lực tràn ngập toàn bộ chiến trường, chiến ý điên cuồng làm cho Linh Mạch kinh hãi mà liên tiếp lui về phía sau.

"Khốn kiếp! Gia hỏa này vậy mà lại là Thiên Giác Nghĩ di chủng."

Linh Mạch sắc mặt hoàn toàn trắng bệch, không dám tin một màn trước mắt.

Chỉ vừa đối mặt khí thế của hắn liền bị áp chế, áp lực càng thêm mãnh liệt.

Nhưng hắn cũng đã không còn chỗ trống để lui lại, chỉ có thể chiến một trận.

Sau khi hòa hoãn lại, Linh Mạch một lần nữa tiến lên, lạnh lùng nói: "Hừ, Thiên Giác Nghĩ di chủng thì như thế nào, tu vi chênh lệch lớn như vậy liền xem như Đại Lực Cực Cảnh cũng không thể làm khó dễ được ta."

"Ngươi cút xuống cho ta!"

Chỉ nghe một tiếng nổ đinh tai nhức óc truyền đến, dư chấn tỏa ra xung quanh.

Hắn phun ra một ngụm tiên huyết.

Nhưng dùng lực lượng để tỷ thí thì hắn sao có thể là đối thủ của Thiên Giác Nghĩ.

"Hự. . ."

Chiến đấu hết sức căng thẳng, Thiên Giác Nghĩ vừa ra trận liền thi triển sát chiêu nghịch thiên. Linh Mạch đối mặt một chiêu này cũng chỉ có thể ngạnh kháng.

Linh Mạch lau đi vết máu trên khóe miệng, sau đó lại lần nữa đứng lên.

Linh Mạch mới vừa nói xong ngoan thoại, Thiên Giác Nghĩ lập tức công kích, lực lượng kinh khủng hung hăng đập tới.

Chỉ vẻn vẹn đối bính một chiêu mà hắn đã trực tiếp bị Thiên Giác Nghĩ đánh cho trọng thương.

Bởi vì bị trọng lực áp chế nên hành động của hắn nhận hạn chế, không cách nào thi triển hết tốc độ.

Tại bên trong lĩnh vực của mình Thiên Giác Nghĩ chính là Vương giả tuyệt đối, không có kẻ thứ hai.

Sau mấy giây ngắn ngủi qua đi, một đạo thân ảnh hung hăng bay ra tựa như là đạn pháo cao xạ rồi nện vào trên vách thần đàn, đó chính là Linh Mạch.

Ngay sau đó, lực lượng toàn thân hắn bị rót vào bên trong binh khí, ba cột sáng hạ xuống trong khoảnh khắc đem Thiên Giác Nghĩ giam ở bên trong.

Ầm!!!

"Phá!" Thiên Giác Nghĩ rống to.

Có thể là do biết được lai lịch của Thiên Giác Nghĩ cho nên Linh Mạch đã có chút kiêng kị, bó tay bó chân, bởi vậy vừa ra tay liền thua thiệt lớn.

Binh khí trong tay hắn phát ra hào quang sáng chói, giận dữ nói: "Rất tốt! Ta đã rất nhiều năm không có cảm nhận được loại quyết đấu lực lượng tương đương. Ngươi để cho ta rất hưng phấn."

"Trời ạ, đây là loại đấu pháp điên cuồng, quá dã man."

Song phương lạo tiếp tục giao thủ mấy trăm hiệp, đem hư không đánh thành một mảnh vặn vẹo.

Nếu như hai vị kia cứ giằng co nữa thì cuối cùng sẽ có thể rơi vào một cái cục diện lưỡng bại câu thương.

Lần này Linh Mạch không còn lộ ra ánh mắt sợ hãi nữa, mà hắn dần dần trở nên hưng phấn và điên cuồng.

Tiêu Hàn Y cười lạnh nhìn xem đối phương. Hắn đang muốn đi ra thì có một thanh ngọc kiếm ngăn cản hắn, sau đó Trích Tiên mỉm cười đi ra.

Không đến một giây, lồng giam phong cấm đã trực tiếp bị Thiên Giác Nghĩ dùng man lực đánh vỡ.

Một màn bất thình lình trực tiếp làm kinh hãi tất cả mọi người ở đây.

Linh Phong đột nhiên rút kiếm, hắn không hướng về phía Trích Tiên mà lao thẳng đến Thiên Giác Nghĩ đang cùng Linh Mạch dây dưa.

Tiêu Hàn Y thấy vậy thì lập tức nổi giận, nhưng Trích Tiên lại không muốn phản ứng với Tiêu Hàn Y mà đi thẳng đến trước mặt Linh Phong.

"Ha ha ha ha, tới đi."

Ánh mắt Linh Tịch lạnh lùng nhìn về phía những người khác, nội tâm hắn đã có quyết sách mà đưa mắt ra hiệu, lại có một tên thiên kiêu Minh tộc tên là Linh Phong yên lặng đi ra.

Bên phía Lâm Thanh Trúc gặp đối phương lại cử ra một vị thiên kiêu, nội tâm nàng suy tư một phen và lập tức minh bạch ý đồ của bọn hắn.

Lâm Thanh Trúc ra hiệu cho đám người một cái, bọn hắn cũng rất nhanh liền hiểu ý của nàng.

Tất cả mọi người thấy mà choáng.

Nhìn thấy vậy Linh Tịch có chút luống cuống. Hắn thân là đội trưởng gánh vác tương lai Minh tộc cho nên hắn không thể thua.

Trận chiến đấu này đánh cho thiên địa rung chuyển, nhất thời khó phân thắng bại.

"Là hai nam nhân chân chính đang quyết đấu sao? Bọn hắn không có chiêu thức loè loẹt gì, chỉ sử dụng lực lượng nhục thân để cứng đối cứng."

"Đậu phộng, Minh tộc cũng quá không muốn mặt đi, bọn hắn vậy mà chơi trò đánh lén!"

Tất cả mọi người đều giận dữ, cách không mắng chửi đám sinh linh Minh tộc.

Nguyên bản hai phe đang bình an vô sự, nhưng bởi vì chuyện này mà suýt nữa lại bạo phát một trận huyết chiến.

Bên trong bí cảnh, Diệp Thu cũng là ném tới một cái ánh mắt khinh bỉ, cười nói: "Ha ha ha ha, các hạ thật sự không muốn mặt nữa sao mà lại chơi trò đánh lén vậy? Loại hành động của kẻ yếu này quả nhiên là quá trơ trẽn."

Minh tộc chi chủ chẳng những không có cảm thấy nửa điểm xấu hổ, mà ngược lại còn cười to nói: "Ha ha ha ha, người trẻ tuổi, người đời có câu binh khí không biết nói a. Cái này gọi là chiến thuật."

"Ngươi vẫn còn quá trẻ tuổi, căn bản không minh bạch chân lý trên đời này thường thường đều do người thắng viết ra, còn kẻ bại thì không có tư cách đó."

Diệp Thu không có trả lời mà giữ im lặng, tiếp tục nhìn về phía thần đàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận