Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư

Chương 804: Bàn Điều Kiện

Trong lúc mơ hồ, Thông Thiên đạo nhân nắm lấy bả vai Tề Vô Hối hỏi: "Đánh ai, đánh ai vậy?"

Tề Vô Hối đang bận chữa thương cho Mạnh Thiên Chính, quay đầu lại hùng hùng hổ hổ nói: "Gặp ai cũng đánh, gặp ai cũng đánh."

Câu trả lời này vừa ra thì bầu không khí càng loạn.

"Cái gì? Gặp ai cũng đánh á? Vãi cả lồng! Hoả khí như vậy ư?"

Thông Thiên đạo nhân cùng Khương Giới Chi nghe xong lập tức chấn kinh, nhưng lúc này quá loạn nên bọn họ cũng không kịp hỏi thêm gì nữa.

Cả hai vội vã kêu gọi nhóm đệ tử tới hạ lệnh gặp người liền đánh.

"Các đồ nhi, lên cho ta."

Nhóm đệ tử cũng rất mơ hồ, vội vàng hỏi: "Sư tôn, chúng ta đánh ai vậy?"

"Nhưng mà đánh ai đây?"

Họa phong đột nhiên chuyển biến để cho đám sinh linh Minh tộc cũng bị chấn kinh.

Hắn nhìn xem chiến trường phía dưới đã loạn thành một bầy mà có chút không biết làm sao.

"..."

Lời này một truyền mười, mười truyền trăm, chiến trường vốn đã hỗn loạn nay càng loạn hơn.

Tên Minh tộc thống lĩnh kia cũng rất mơ hồ, nhưng thế cục bây giờ dường như là rất có lợi đối với bọn hắn.

"Gặp ai cũng đánh, cái gì cũng đừng quản, cứ gặp người liền đánh."

Bọn hắn đây là thế nào? Làm sao lại tự đánh người phe mình như vậy?

"Đại trưởng lão, lộn xộn hết rồi, toàn bộ đều lộn xộn hết rồi. Chúng ta phải làm sao bây giờ?" Một vị đệ tử trẻ tuổi mê man hỏi.

"Gặp người liền đánh sao?"

"Gặp người liền đánh."

Kết quả là mọi người đều nhất trí chuyển đổi mục tiêu mà bắt đầu vây công đại quân Minh tộc.

Đại trưởng lão cũng là cảm thấy bối rối, nhưng gặp nhiều thánh địa gia nhập chiến trường như vậy thì ông ta cũng hạ quyết tâm, quát to: "Cái gì cũng không cần quản, cứ đánh cho ta."

"Mẹ nó, lên cho ta, đánh chết đám chó má này."

"Thống lĩnh, cái này... cái này... cái này. . . Bầu không khí này hình như không đúng lắm a." Một tên sinh linh Minh tộc nghi ngờ, nói.

Tuy nhiên đáng tiếc là sau mấy phút hỗn loạn thì cuối cùng cũng có người đứng ra chỉ rõ chân tướng sự việc.

Chủ yếu là do số lượng đệ tử thiên tài chết đi quá nhiều, giống như là tự đoạn thế hệ tương lai.

Tuy rằng có rất nhiều người gia nhập chiến trường, nhưng thế cục vẫn là vô cùng không ổn định.

Hiện tại đây là kiếm quyết lợi hại nhất của hắn, uy lực của nó to lớn đến nỗi chỉ có kiếm thứ chín của Thảo Tự Kiếm Quyết mới có thể so sánh được.

Từng tiếng gào thét phẫn nộ vang vọng chiến trường, bầu không khí càng ngày càng kịch liệt.

Không biết qua bao lâu, Minh tộc chi chủ nhìn thấy đại quân Minh tộc của mình chết thảm từng người ở trước mặt mình, nội tâm hắn mười phần phẫn nộ.

"Nhìn chuẩn vào mà đánh."

Diệp Thu cười cười, nói: "Ta thấy chúng ta cũng không cần thiết phải đánh nữa, vì ngươi và ta đều biết rõ, nếu chúng ta đánh tiếp thì kết quả cuối cùng sẽ chỉ là lưỡng bại câu thương. Rất hiển nhiên ngươi và ta đều không muốn nhìn thấy kết quả như vậy."

Minh tộc chi chủ lặng lẽ nhìn chăm chú vào Diệp Thu, mở miệng hỏi: "Ngươi còn muốn đánh nữa không?"

Ta không thể cứ tiếp tục như vậy nữa!

Trên cửu thiên, Diệp Thu cùng Minh tộc chi chủ đang yên lặng nhìn chăm chú hết thảy. diễn biến

Đáng tiếc là Diệp Thu bây giờ còn chưa có lĩnh ngộ kiếm thứ chín này, mà chiêu Nhất Kiếm Cách Thế kia hắn cũng chỉ mới tham ngộ được một chút da lông, nếu như hắn tùy tiện sử dụng chỉ sợ sẽ có hậu hoạn, cho nên hắn rất xoắn xuýt.

Nếu như Diệp Thu không cách nào dùng một kiếm giải quyết đối phương, vậy tiếp theo hắn sẽ gặp phải hạ tràng thảm bại, chuyện này vô cùng mạo hiểm.

Mà lúc này Minh tộc chi chủ cũng có loại suy nghĩ này. Hắn lạnh lùng nhìn xem Diệp Thu như muốn nhìn thấu tâm tư của Diệp Thu, nhưng kết quả là hai người cũng không có nắm chắc nên chỉ có thể tiếp tục giằng co.

Trận chiến này đánh tới cuối cùng có thể là cục diện lưỡng bại câu thương, vô luận là Minh tộc hay là Đại Hoang cũng không thể nào tiếp nhận nổi tổn thất.

Trong tay Diệp Thu vẫn còn có một chiêu át chủ bài, đó chính là siêu tiên kỹ Nhất Kiếm Cách Thế.

Diệp Thu tự định giá trong lòng một phen, nếu như lúc này hắn liều mạng thiêu đốt khí huyết, có nguy hiểm lực lượng khô kiệt để đánh ra một kiếm có thể đoạt mệnh Minh tộc chi chủ thì sẽ có lời hay không?

Thế nhưng hai người bọn hắn hiện nay lại không cách nào tại bên trong thời điểm này giải quyết đối phương, nhất thời lại giằng co xuống.

Minh tộc chi chủ cũng cười cười, hắn rất thưởng thức sự thông minh của Diệp Thu, mà câu trả lời của Diệp Thu cũng chính là điều mà hắn muốn.

"Đúng vậy. Ngươi và ta chiến đấu mà không có ba tới năm năm thì căn bản không cách nào quyết ra thắng bại, mà dư chấn chiến đấu của chúng ta còn có thể thương tới người vô tội,"

"Không bằng như vậy đi, chúng ta sẽ để cho những hậu bối trẻ tuổi này đến so tài với nhau. Bên ngươi chọn ra mười người, bên ta cũng chọn ra mười người, sau đó chúng ta lấy thần đàn làm võ đài cho bọn hắn tỷ thí. Ngươi thấy thế nào?"

Nghe vậy Diệp Thu nhướng mày suy nghĩ, nói: "Được, vậy điều kiện là gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận