Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư

Chương 815: Thiên Giác Nghĩ Ra Sân, Đại Lực Cực Cảnh Hiện Thế

Hai người Diệp Thu và Minh tộc chi chủ kết thúc cuộc nói chuyện, ánh mắt chuyển tới bên trên võ đài.

Mười người mỗi bên đang giằng co, bầu không khí giương cung bạt kiếm, chiến ý mười phần.

Bên phía Minh tộc, một nam thanh niên dẫn đầu chậm rãi đi ra, biểu lộ ánh mắt khinh thường nói.

"Nhìn đám các ngươi từng cái đều là da mịn thịt mềm, trắng trẻo nõn nà, một hồi nữa đánh nhau cũng đừng bị dọa sợ nha."

Lời nói mang tính vũ nhục cực mạnh này tiến vào trong tai đám người Tiêu Hàn Y liền mười phần chói tai.

"Khốn kiếp, gia hỏa này cuồng vọng dám như thế sao?"

Lúc này lập tức gây nên một đợt náo động lớn, trong lòng đám người bên phía Diệp Thu trong nháy mắt liền bị kích thích lửa giận.

Tại bên trên võ đài, Lâm Thanh Trúc bước ra một bước, Vân Tiêu kiếm xuyên không mà đến, vững vàng rơi vào trong tay nàng.

Rất nhanh sau đó, bên phía Minh tộc, Linh Tịch dẫn đầu cười lạnh một tiếng, hướng về sau lưng, nói: "Linh Mạch, ngươi đi gặp bọn hắn một hồi, thử một chút lai lịch của bọn hắn."

Lời lẽ cuồng vọng như thế để cho đám người của Diệp Thu giận dữ, một cỗ sát ý trong nháy mắt liền bộc phát.

Song phương lẫn nhau tiến vào tình trạng giằng co, giương cung bạt kiếm, bầu không khí khẩn trương để cho đám người vây xem hô hấp khó khăn, trong lòng yên lặng động viên.

"Các ngươi cùng lên hết đi, đối phó với đám sâu kiến các ngươi thì một mình ta là đủ rồi."

"Tự do nào mà không cần phải trả giá? Thái bình nào mà không nhuốm mùi máu tanh?"

Sở dĩ Linh Mạch nói bọn hắn cùng tiến lên đơn giản là vì nhục nhã bọn hắn.

Lâm Thanh Trúc giơ kiếm quét qua, một cỗ kiếm ý lạnh băng xông ra, lạnh lùng nói: "Đừng nhiều lời vô ích, bắt đầu đi!"

"Tên khốn, hắn dám xem thường nhóm chúng ta như thế sao?" Thiên Giác Nghĩ có tính tình táo bạo nên lập tức nổi cơn giận dữ, nó trực tiếp đứng dậy quát to.

Nghe thấy những lời hung hồn này của Lâm Thanh Trúc, đám người liền tăng vọt dục vọng chiến đấu, chiến hỏa đang thiêu đốt hừng hực.

"Tự do sao có thể dựa vào kẽ địch ban phát! Tự do cần phải do chính bản thân mình giành lấy!"

Lời này vừa ra, một vị thiên kiêu Minh tộc cười lạnh đi ra, trong tay cầm theo một thanh binh khí có tạo hình kì lạ, chỉ vào đám người của Diệp Thu nói.

"Hừ, tên khốn, cùng tiểu gia gia giao thủ hai chiêu đi!" Thiên Giác Nghĩ gầm thét một tiếng, trực tiếp đi ra.

Trận quyết đấu khoáng thế này đã bị những lời tuyên bố của Lâm Thanh Trúc chính thức bắt đầu.

Gặp Thiên Giác Nghĩ muốn xuất thủ, Lâm Thanh Trúc cũng không có ngăn cản, mà là yên lặng tránh ra một bên.

Ý đồ của đối phương rất rõ ràng, chính là muốn chọc giận bọn hắn và lựa chọn phương thức đơn đấu để thăm dò lai lịch của bọn hắn.

Có nhiều người đang nhìn xem như vậy, nếu như bọn hắn thật sự cùng nhau tiến lên, tin tức này truyền đi kẻ bại hoại thanh danh chính là bọn hắn.

Thiên Giác Nghĩ đã nổi giận, sự kiêu ngạo là hậu đại thập hung của nó đã bị chạm đến ranh giới cuối cùng.

Nghe vậy lửa giận trong lòng Thiên Giác Nghĩ liền bộc phát đến cực điểm, sắc mặt nó âm trầm xuống.

Minh tộc chi chủ có khả năng không nhìn ra trong thân thể con kiến nho nhỏ này ẩn giấu đi bao nhiêu tiềm lực.

Chỉ thấy Thiên Giác Nghĩ mang khí thế hung hăng đi tới, đối phương nhìn thấy một con kiến nho nhỏ trên mặt đất mà lập tức nhịn không được cười to.

Thiên Giác Nghĩ dần dần lộ ra ánh mắt lạnh lẽo, tràn ngập sát ý.

Linh Mạch có tu vi Phong Vương cảnh đỉnh phong cao hơn tu vi của Thiên Giác Nghĩ. Nhưng Thiên Giác Nghĩ lại là hậu đại thập hung trong truyền thuyết, sức chiến đấu của nó căn bản không phải dùng tu vi có thể phán đoán.

Trong chốc lát, toàn trường đều chấn kinh.

"Đây là. . . Đại Lực Cực Cảnh!"

Đột nhiên một cỗ kim quang phóng lên tận trời, giữa thiên địa tràn ngập kim sắc phù văn.

"Ha ha ha ha, ta thật không có ý tứ, nhưng ta nhịn cười không được a! Ta nói các ngươi là sâu kiến thì các ngươi thật đúng là phái ra một con kiến! Người của cái Đại Hoang này đều chết hết rồi sao?"

Không chỉ có Minh tộc chi chủ không nhìn ra mà ngay từ đầu Diệp Thu cũng không nhìn ra, cũng đưa ra ánh mắt xem nhẹ. Nhưng sau khi biết được lai lịch của Thiên Giác Nghĩ thì hắn liền kinh hãi.

"Ngươi chớ có cao hứng quá sớm, cứ tiếp tục nhìn đi." Diệp Thu nhàn nhạt nói ra một câu, rồi tiếp tục quan sát thế cục phía dưới.

"Thằng chó kia, chúc mừng ngươi đã thành công chọc giận tiểu gia gia! Ngươi hãy chuẩn bị kỹ càng nghênh đón lửa giận của ta đi!" Chỉ nghe Thiên Giác Nghĩ giận dữ nói ra.

"Tên đáng chết ngươi dám xem thường ta như thế hả?"

"Thật vậy sao? Ngươi cứ chờ xem!" Diệp Thu cười lạnh nói.

"Ha ha ha ha, thì ra Đại Hoang của ngươi đều là mấy con hàng này! Xem ra trận chiến đấu này chúng ta không cần thiết đánh nữa!"

Nhìn xem Thiên Giác Nghĩ chỉ to như hạt vừng mang bộ dáng hung ác phẫn nộ, ngay cả Minh tộc chi chủ cũng nhịn không được mà cười to trêu chọc.

Một cỗ trọng lực kinh thiên đè xuống để cho tất cả tuyển thủ ở đây cảm thấy trên người có một trận nặng nề.

Linh mạch càng là biến sắc, cảm thấy không thể tin nổi.

Thiên Giác Nghĩ thi triển bảo thuật thần thông truyền thừa về sau, làn da nó dần dần hiện lên hiện kim sắc phù văn.

Giờ khắc này đám người phảng phất như trông thấy một tôn thập hung chân chính giáng lâm, một cỗ áp bách kinh thiên đánh tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận