Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư

Chương 788: Lâm Thanh Trúc Xuất Chiến

Công Tôn Ngọc được xưng là người có thiên phú kinh diễm nhất của Bất Lão sơn từ vạn cổ đến nay.

Hắn còn được ca tụng là thiên tuyển chi tử cho nên thiên phú của hắn tất nhiên không cần phải bàn cãi.

Mà tên tuổi của Công Tôn Ngọc tại bát hoang chưa từng thiếu khuyết, có người từng nghe nói hắn tu luyện lúc ban sơ tất cả các cảnh giới đều bị hắn rèn luyện đến cực hạn, căn cơ của hắn cơ hồ không gì phá nổi.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Hoàng Kim Sư Tử ngay từ đầu lại lộ ra biểu lộ kinh hãi khi Công Tôn Ngọc hiện thân.

Lúc này Công Tôn Ngọc dùng ánh mắt coi thường nhìn xem Triều Phong nằm bất tỉnh trên mặt đất như chó chết. Sau đó hắn tiếp tục lạnh lùng chế giễu: "Cái Bổ Thiên giáo này tính ra cũng chỉ như thế."

"Aiii. . . Ta vốn cho rằng thế hệ mới của Bổ Thiên giáo có thể sinh ra một nhân vật khó lường, xem ra là ta suy nghĩ nhiều rồi."

Lời châm chọc khó nghe như thế rơi vào trong tai đám người để cho hiện trường khắp nơi oanh động.

"Vãi lồng, tên này đúng là giết người tru tâm a! Hắn đang muốn hướng về phía Bổ Thiên giáo công khai tuyên chiến!"

Đám đệ tử của Bổ Thiên giáo tại Thiên Vực từng người kìm nén lửa giận. Bọn hắn tu đạo đã nhiều năm mà cho tới bây giờ chưa từng nhận qua loại nhục nhã này.

Những đệ tử khác cổ vũ: "Lý sư huynh, lên xử lý hắn đi."

"Thằng chó này, hắn vậy mà xem thường Bổ Thiên giáo chúng ta như thế!"

Càng nghĩ càng giận, trong đám người lại đi ra một người chuẩn bị khiêu chiến Công Tôn Ngọc không coi ai ra gì này.

Đừng nói là đệ tử của Bổ Thiên giáo, dù là bọn hắn nghe thấy thì cũng có cảm giác bị kích thích.

Thế nhưng bây giờ dưới loại cục diện này, Lý Thiên coi như biết rõ mình không địch lại Công Tôn Ngọc thì cũng không thể co đầu rút cổ ở phía sau được. Nếu không mặt mũi tông môn sẽ bị gia hỏa này nhục nhã mất sạch.

"Chẳng lẽ hắn thật sự tự tin như vậy sao?"

Lý Thiên từ trong đám người đi ra cũng là áp lực tăng gấp bội, vì hắn cùng Triều Phong có thực lực gần nhau, hắn chỉ có thể thắng hiểm Triều Phong.

Mà lúc này đệ tử của Bổ Thiên giáo tại Thiên Vực càng là tức giận đến mặt đỏ tới mang tai, lửa giận công tâm.

Một thời gian sau, tất cả mọi người đều trở nên kích động. Cho dù là ai nghe được loại lời nói trào phúng này thì đều sẽ chịu không được.

"Bà mẹ nó, để ta đến gặp hắn một lần."

Lý Thiên quát to một tiếng để cho mình thêm can đảm một chút, rất có khí thế tráng sĩ một đi không trở lại.

"Chỉ tiếc là Đại sư huynh không có ở đây, nếu không chúng ta nhất định phải cho hắn cảm thụ một chút sự lợi hại của Bổ Thiên giáo."

Công Tôn Ngọc vẫn mang vẻ mặt coi thường nhìn xem Lý Thiên, hắn dần dần mất kiên trì lạnh lùng nói: "Chỉ bằng ngươi sao? Thôi tha cho ta đi, Bổ Thiên giáo các ngươi không còn ai có thể đánh nữa à? Làm sao mà cứ đưa ra một chút đồ rác rưởi đến gạt ta vậy? Bản công tử cũng không có thời gian cùng các ngươi chơi đùa đâu."

Mà Công Tôn Ngọc lại có thể một chiêu đánh bại Triều Phong, vậy đại khái cũng sẽ có thể một chiêu đánh bại hắn, cho nên hắn đang rất hoảng hốt.

"Hừ, Công Tôn Ngọc, hôm nay ta liền đến lĩnh giáo một chút tuyệt học của Bất Lão sơn các ngươi."

"Mẹ nó."

Lý Thiên sắc mặt lập tức đen lại, khuôn mặt trở nên dữ tợn, hắn đã bị lửa giận công tâm.

"Sư tỷ, lên đó cho cho hắn học một bài học thôi."

"Định mệnh, gia hỏa này quá cuồng đi!"

Chuyện sư tôn bên kia ta phải bỏ qua một lát, vẫn là nên giải quyết chuyện nơi đây trước!

Lời này vừa nói ra, toàn trường lập tức chấn động.

Nàng mặc một thân váy áo màu trắng theo gió lắc lư, dưới dung nhan tuyệt mỹ cất giấu một tia sát khí kinh người.

Sau khi tỉnh táo lại, Lâm Thanh Trúc dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn lên Công Tôn Ngọc trên trời, trong mắt lộ ra một tia sát ý lạnh lẽo thấu xương.

Lâm Thanh Trúc tin tưởng sư tôn của nàng có thực lực cao thâm mạt trắc nên hắn nhất định không có vấn đề gì.

Lời nói sỉ nhục như vậy thật sự rất đả kích lòng người.

Lời này để cho Triệu Uyển Nhi là người ôn nhu cũng phải nổi nóng. Nàng nắm chặt tay nhỏ, bộ dáng tức giận nói ra.

Tên này quá nhục nhã người ta a!

Bị Triệu Uyển Nhi nhắc nhở một tiếng, Lâm Thanh Trúc mới tỉnh hồn lại, nội tâm sầu lo cũng tạm thời buông xuống.

Tên Công Tôn Ngọc này ngay cả ta cũng nhìn không lên, thậm chí liền động thủ cũng đều chẳng muốn động thủ sao?

"Gia hỏa này thật sự quá ngông cuồng."

Bọn hắn quá oan uổng, đời này bọn hắn còn không có nhận qua nhục nhã lớn như thế.

Lúc này cả đám người của Bổ Thiên giáo đã vô cùng tức giận.

Loại khí chất này để cho mọi người chung quanh phải run lên.

"Nàng là ai?"

Đám người vô cùng kinh ngạc làm sao ở đây còn có nhân vật lợi hại như vậy mà bọn hắn vẫn luôn không có phát hiện.

Khi tất cả mọi người nhìn chăm chú, Lâm Thanh Trúc bước ra một bước, khí chất Tuyệt Trần bức người của nàng cho người nhìn một loại cảm giác mở rộng tầm mắt, giống như tiên tử giáng thế vậy.

"Chính là nàng." Lâm Thanh Trúc vừa đi ra thì lập tức có người nhận ra nàng, hoảng sợ hô lên: "Nàng chính là vị Kiếm Tiên chi đồ trong truyền thuyết."

"Cái gì?!!"

Đám người lập tức kinh hãi, mà Công Tôn Ngọc đang biểu lộ ngoạn vị rốt cục cũng lộ ra một tia nghiêm túc, quay đầu nhìn về phía Lâm Thanh Trúc.

Sau khi quan sát tỉ mỉ một phen, hắn cũng bị dung nhan và khí chất kinh thế hãi tục của Lâm Thanh Trúc chấn kinh, sửng sốt một hồi lâu mới tỉnh hồn lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận