Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư

Chương 902: Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh lai lịch

"Ngọa tào, nhà ngươi..." "Khinh người quá đáng!"
Bụi mù mịt, Tiêu Phàm mặt mày nhếch nhác bò ra từ hốc tường, tức giận vung chưởng, suýt nữa làm vỡ phòng.
Mẹ kiếp, chẳng qua là đoán ra một chút bí mật nhỏ của ngươi thôi mà, ta lại không nói cho ai, cần gì phải giết người diệt khẩu chứ? Đáng chết, quá đáng lắm rồi.
"Khụ khụ..." Trong lòng phẫn nộ, Tiêu Phàm cũng rất kinh ngạc, mắt giả lơ đãng nhìn Diệp Thu vài lần, đã có suy đoán của riêng mình.
"Tên gia hỏa này, xem ra đúng như ca ca đã nói, sâu không lường được, chỉ một chưởng nhẹ nhàng mà đã là cực hạn của ta sao?"
"Ha ha, thú vị! Đây chính là thiên tuyển, thực lực thật sự của người phá kiếp đương thời sao?"
"Không, đây có lẽ chỉ là mức cực hạn mà ta có thể chịu được, chứ không phải là cực hạn của hắn."
"Hình như trong lực lượng bá đạo đó, còn pha lẫn một tia pháp tắc thiên địa, như trời xanh mênh mông, không thể đánh giá."
"Trong không khí, dường như tràn ngập một sợi tiên khí, hẳn là, hắn đã sớm cảm ngộ được sự tồn tại của tiên khí rồi?"
Tiêu Phàm âm thầm suy nghĩ, có người thấy hắn ngốc, nhưng hắn có thật sự ngốc không? Có lẽ những kẻ cho rằng hắn ngốc, mới là người thật sự ngốc.
Về chuyện vừa xảy ra, trong lòng hắn biết rõ, Diệp Thu cũng tương tự hiểu rõ.
Đây chỉ là một lần thăm dò lẫn nhau giữa hai người, hiển nhiên, Tiêu Phàm đã có được đáp án mình muốn, còn Diệp Thu, cũng đã biết điều mình muốn biết.
"Chí Thánh Càn Khôn! Quả nhiên bá đạo, một thân hạo nhiên thiên địa chi khí của ta đây, miễn cưỡng mới có thể áp chế."
Diệp Thu trong lòng rúng động, không biết Tiêu Phàm rốt cuộc đã gặp kỳ duyên như thế nào mà có được loại pháp nghịch thiên này.
Nếu không phải Diệp Thu tôi luyện thành tiên, lấy thiên địa chi khí dưỡng thân, hóa ngàn vạn đạo pháp, lĩnh ngộ được một thân thiên địa hạo nhiên chi khí thuần túy vô cùng, thì có lẽ rất khó áp chế được Tiêu Phàm ở phương diện này.
Kẻ này, thành tựu sau này khó lường!
Có lẽ, người đáng sợ thật sự của Tiêu gia, không phải là người ca ca danh tiếng lẫy lừng kia, mà chính là hắn!
Giống như một ván cược, những lá bài đã lật ra thì không quyết định được thắng bại, thứ thật sự đáng sợ, có thể thay đổi càn khôn, là lá bài giấu kín.
Mà Tiêu Phàm, rất hiển nhiên, là một lá bài giấu kín đó.
Hắn lấy thân phận công tử bột ra vẻ với đời, không quan tâm tới cái nhìn của người đời, vẫn luôn như thế. Năng lực nhẫn nhục như vậy khiến Diệp Thu thật sự phải kinh ngạc.
"Hắc hắc, thằng nhóc này càng ngày càng thú vị, chỉ là không rõ ca của nó rốt cuộc là ai?"
"Vì sao nó cứ nói là ta đánh ca nó? Trong trí nhớ của ta, hình như không có ai cả?"
Rốt cuộc là đã quá lâu rồi, Diệp Thu thậm chí không còn ấn tượng trong số những người mình đánh, có ai họ Tiêu không?
Ừm, không có ấn tượng.
Chủ yếu là đánh nhiều người quá, căn bản không đếm xuể, có khi đến tên cũng không biết, quỷ biết là ai.
"Oa, Diệp huynh, ngươi quá đáng! Vậy mà đánh lén tiểu tử chưa hiểu sự đời như ta đây, ngươi không có võ đức a."
Tiêu Phàm giả bộ đau khổ, như thể không hề để bụng sự ủy khuất vừa nãy, lại liếm láp mặt đi tới, tiếp tục tìm đường chết.
Trong cuộc thăm dò vừa rồi, hắn đã thăm dò được thực lực chân chính của Diệp Thu, cũng kiên định lựa chọn trong lòng mình, đã có quyết đoán.
Lần này, phụ thân hắn bảo hắn đến Bổ Thiên Thần Sơn, là một việc làm hoàn toàn chính xác.
Nếu người đến không phải là hắn, mà là ca ca của hắn, không chừng sẽ giống như Vương Đằng, trực tiếp đối đầu với Diệp Thu.
Đến lúc đó, tình cảnh của Tiêu gia có lẽ không tốt như vậy.
Tiêu Phàm hiểu rõ, những thiên tuyển tiềm năng này khủng bố đến mức nào, chỉ cần cho bọn họ đủ thời gian, bọn họ có thể phá vỡ cả thế giới.
Đối đầu với những người như vậy, đơn giản là tự tìm đường chết, ngược lại... Nếu có thể kết giao quan hệ hữu nghị với họ khi họ chưa quật khởi, dính vào một chút nhân quả, thì đó chính là may mắn lớn của Tiêu gia.
Tiêu Phàm biết rõ, ca ca của mình là một kẻ võ si, cả đời chỉ muốn đứng đầu thiên hạ, hắn có đủ tư chất của bậc thiên tài, nhưng lại thiếu một chút tâm cơ.
Đối với kẻ độc hành, tính cách và hành vi của hắn, có vẻ không có vấn đề gì.
Nhưng với tư cách là người thừa kế gia tộc, hắn vẫn chưa đủ hoàn hảo.
Nhìn dáng vẻ ủy khuất của Tiêu Phàm, như thể một nàng dâu nhỏ bị khinh khi, Diệp Thu không nỡ nhìn.
"Đừng giả bộ nữa, làm như ta thật sự có lỗi với ngươi lắm vậy."
Diệp Thu khóe miệng giật giật, thật không muốn vạch trần chút tâm tư nhỏ mọn kia, Tiêu Phàm cười hì hì, coi như cho qua chuyện.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, ánh mắt hướng về phía bên kia, lúc này Diệp Thanh Huyền, như thiên thần hạ phàm, bắt đầu dùng Khấp Huyết phiên nện Vương Đằng một trận tơi bời.
"Không có lễ phép, thật sự không có lễ phép, Tử Hà đạo trường! Khinh người quá đáng."
Vừa đánh Vương Đằng, Diệp Thanh Huyền vừa giận dữ mắng.
Điều này khiến Vương Đằng cả kinh, giận dữ quát: "Ngươi bị bệnh à, người ta không có lễ phép thì đi tìm người ta mà, ngươi đánh ta làm gì."
Vương Đằng rất suy sụp, thân là dòng chính của Vương gia, từ nhỏ đến lớn, chưa từng chịu loại ủy khuất này.
Trước đây hắn đi đến đâu, cũng được người ngưỡng mộ, cung phụng, nay ở đây, từng người một, đều muốn đối đầu với hắn.
Ai gặp cũng muốn lao lên cho hắn hai quyền, hắn đã đắc tội ai chứ? Nhắm vào lão tử đúng không?
Vậy thì đừng hòng yên ổn.
Dần bị đánh đến nổi giận, Vương Đằng vẫn còn một tia lý trí, như thể bị nắm đấm lạnh như băng của Diệp Thanh Huyền đánh tan.
"Bọn đệ tử Bổ Thiên Các, thật không có lễ phép, khinh người quá đáng, không tuân thủ quy củ."
"Hôm nay, bản công tử sẽ cho các ngươi biết, đắc tội Vương gia ta, là phải trả giá đắt."
"Tất cả các ngươi, đều phải chết!"
Trong tiếng gào thét phẫn nộ, hai mắt Vương Đằng hoàn toàn đỏ rực, hoàn toàn nhập ma.
Khấp Huyết phiên trong tay xoay chuyển, hàng chục vạn tử linh trong nháy mắt phun ra.
Khí thế trong nháy mắt chuyển biến, vừa thấy hàng chục vạn tử linh xuất hiện, tu vi của Vương Đằng lập tức tăng vọt, lên thẳng đến Tế Đạo hậu kỳ cảnh giới.
"Huyết tế tử linh, cưỡng ép phá cảnh sao?"
Sự dị biến bất thình lình, khiến mọi người ở đây không kịp chuẩn bị, Liên Phong vẻ mặt ngưng trọng lẩm bẩm.
Với tầm nhìn của thanh liên, nàng có thể cảm nhận rõ những thay đổi của Vương Đằng, cố nén ý nghĩ dùng thanh liên trấn áp tử linh, quan sát xem Diệp Thanh Huyền ứng phó ra sao.
Đây có lẽ cũng là một loại thăm dò, mượn tay Vương Đằng, xem Diệp Thanh Huyền trong thời gian này đã tu luyện được gì.
"Hừ, Vương gia? Gà đất chó sành như ngươi, mà cũng dám tự xưng đứng nhất cửu thiên thập địa?"
Đối mặt với sự trả thù điên cuồng của Vương Đằng, Diệp Thanh Huyền cười lạnh một tiếng, ngay lúc trở tay, một chiếc đỉnh rực rỡ ánh hào quang thiên địa xuất hiện trên đầu hắn.
"Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh!"
Chiếc đỉnh vừa xuất hiện, cả hiện trường lập tức xôn xao.
Diệp Thu khẽ lắc đầu, có chút thất vọng.
"Đây là dùng át chủ bài sao? Rốt cuộc vẫn còn quá trẻ."
Diệp Thu biết đến chiếc đỉnh mẫu khí này, có thể nói nó là một trong những át chủ bài lớn nhất trong tay Diệp Thanh Huyền hiện tại.
Lai lịch của chiếc đỉnh này, nghe nói là từ mẫu thân hắn mà ra, là một thần khí thời Tiên Cổ sơ kỳ.
Nó từng phát huy uy lực kinh thiên động địa trên chiến trường vạn tộc, chỉ là không biết vì sao mà chiếc đỉnh này đã biến mất trong dòng sông lịch sử vạn cổ.
Và lần xuất hiện gần đây nhất, chính là ở trong tay mẫu thân của Diệp Thanh Huyền, cuối cùng, chiếc đỉnh này được đưa cho Diệp Thanh Huyền, cũng coi như là một sự kế thừa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận