Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư

Chương 315: Uy Năng Của Bàn Đào Thụ

Đi vào Càn Thanh điện, Diệp Thu đem toàn bộ bài vị của tổ sư an trí thỏa đáng, rồi lại thắp lên ba nén hương.

Sau khi làm xong hết thảy quy củ, cuối cùng hắn mới nới lỏng một hơi.

Trước khi đi vào cửa chính của Càn Thanh điện, Diệp Thu tại biên giới của vườn hoa trồng xuống gốc Phong Linh Thụ kia.

Sau đó hắn quay đầu hướng về ba vị đồ nhi nói: "Gốc cây này chính là kỳ vọng mà sư tôn của ta ký thác cho ta. Hôm nay ta cũng trồng xuống một gốc cho các ngươi để ký thác kỳ vọng của ta đối với các ngươi. Ta hi vọng các ngươi cũng có thể giống như gốc cây này mà tỏa nhánh che trời."

Lâm Thanh Trúc cùng Triệu Uyển Nhi trịnh trọng nhẹ gật đầu, tiểu Linh Lung nghe không hiểu nhiều nhưng trông thấy hai vị sư tỷ gật đầu thì nàng cũng gật đầu theo.

Trong tay tiểu Linh Lung cầm theo một thanh đại chùy so với cả người nàng đều to hơn, tỏa ra khí khái của một vị nữ hán tử.

Nghe được Diệp Thu muốn trồng cây cho mình, Lâm Thanh Trúc cùng Triệu Uyển Nhi cũng là mười phần chờ mong mà thảo luận.

"Sư tôn sẽ trồng cho nhóm chúng ta loại cây gì?"

"A. . ."

Các nàng chưa hề cảm giác qua tiên lực kinh người như thế, tựa hồ toàn bộ linh khí tại Tử Hà phong trong nháy mắt đã trở nên nồng hậu dày đặc.

Hai người nghe xong liền nhẹ gật đầu, vì mặc kệ là loại cây gì thì các nàng cũng đều sẽ dốc lòng chăm sóc nó, bảo hộ cho nó trưởng thành khỏe mạnh, bởi vì nó là kỳ vọng mà sư tôn đã ký thác lên người các nàng. Trong lòng các nàng thầm hạ quyết tâm.

Một cỗ tiên khí nồng đậm đập vào mặt để cho các nàng rất kinh hãi, hai mắt liền trợn tròn lên.

Thảo luận không có kết quả, Triệu Uyển Nhi dứt khoát hỏi: "Sư tôn, ngài định trồng cho chúng đệ tử loại cây gì ạ?"

Lâm Thanh Trúc càng là mang vẻ mặt chấn động. Sư tôn nói tùy tiện lấy ra một loại mà chính là trồng Tiên Thụ sao?

"Ta cảm thấy cũng sẽ là Phong Linh Thụ!"

Các nàng như thân lâm kỳ cảnh, tu vi mơ hồ có dấu hiệu đột phá.

Diệp Thu chọn lựa ra địa phương tốt nhất, sau đó quay đầu mỉm cười, nói: "Ừm, ta sẽ tùy tiện lấy ra một loại, chủ yếu là để biểu đạt ý nghĩa chứ không phải là giá trị."

Lâm Thanh Trúc phản bác: "Ta cảm thấy không phải, vì xuất phẩm của sư tôn tất là tinh phẩm, khẳng định không phải là loại bình thường cây. Lớn mật một chút thì nói không chừng còn là linh thụ!"

Vừa nhìn thấy thì hai nàng lập tức hít sâu một hơi.

Ầm!!!

Lúc này chỉ thấy Diệp Thu từ bên trong ngọc trữ vật móc ra một gốc Bàn Đào Thụ.

Bỗng nhiên thể nội Lâm Thanh Trúc phát ra một tiếng nổ thật lớn. Sau khi lấy lại tinh thần nàng ngạc nhiên phát hiện mình vậy mà đã đột phá.

"Sư tỷ, đây. . . đây là tùy tiện lấy ra một loại ư?" Triệu Uyển Nhi hơi há ra cái miệng nhỏ, kinh ngạc hỏi, biểu lộ dị thường đáng yêu.

Các nàng đều quá chủ quan!

Bàn Đào Thụ thân là Tiên Thụ nên sẽ ẩn chứa tiên lực, có thể tẩm bổ toàn bộ Tử Hà phong, khiến cho linh lực nơi đây trở nên vô cùng dồi dào, phảng phất như một cái đại trận tu luyện vậy.

Cỗ linh lực kinh thiên kia dần dần tạo thành sương mù, vờn quanh bên trong vườn hoa, mười phần nồng đậm.

Núi non sông hồ, cỏ cây lục lâm tại Tử Hà phong trong nháy mắt liền phát ra sinh cơ bừng bừng, có mấy phần linh vận.

Triệu Uyển Nhi cũng là như thế, nàng đã mơ hồ có thời cơ đột phá Vô Cự cảnh. Nếu như để cho nàng bế quan một chút thời gian thì nàng nhất định sẽ đột phá.

"Tử Hà phong đã xảy ra chuyện gì rồi? Vì sao nơi đó lại có biến hóa to lớn như thế?"

Tu vi của Lâm Thanh Trúc đã từ Vô Cự nhị phẩm trực tiếp đạt đến Vô Cự tam phẩm.

Tại bên trong Ngọc Thanh điện, Mạnh Thiên Chính chỉ vừa mới trở lại đạo trường, đến cái mông còn không có ngồi vào trên ghế thì bỗng nhiên lại đứng lên.

Cả đám người trong Bổ Thiên giáo trong nháy mắt đã hướng về Tử Hà phong mà bay.

Đám người cực kỳ kinh hãi, không thể tin được mà nhìn xem vòng xoay linh khí trên trời kia.

"Chuyện này thật không thể tưởng tượng nổi! Chỉ vẻn vẹn một tia tiên khí mà nó đã giúp ta đột phá một tiểu cảnh giới!" Lâm Thanh Trúc sắc mặt trắng bệch, tràn đầy vẻ chấn kinh.

Linh lực của toàn bộ Tử Hà phong lập tức đề cao một bậc.

Sự biến hóa bất thình lình này khiến cho tất cả mọi người trong Bổ Thiên giáo đều cảm thấy giật mình.

"Đó là phương hướng của Tử Hà phong."

Nếu ở trong này tu luyện một ngày thì thành quả như là tu luyện bên ngoài mười ngày, thậm chí còn là một tháng, tốc độ quá kinh người.

Cuồng phong lập tức nổi lên, trên bầu trời mây đen kéo tới dày đặc, tạo thành một cái vòng xoáy khổng lồ. Linh lực xung quanh tựa hồ đều bị hấp dẫn đến Tử Hà phong.

Diệp Thu tùy theo trồng xuống gốc Bàn Đào Thụ kia, trong chốc lát một cỗ tiên khí liền tỏa ra.

Diệp Thu ngạc nhiên nhìn xem biến hóa trước mắt, hắn cũng rất vui mừng trong lòng, vì hắn không nghĩ tới sẽ có loại biến hóa này.

Ông ta nhìn về phương hướng Tử Hà phong, trong miệng lẩm bẩm, ánh mắt tràn đầy vẻ không dám tin.

"Cỗ linh lực kinh người này... Chẳng lẽ Tử Hà phong lại có người đốn ngộ?"

Loại tình huống này có điểm giống như trước đây, có người đốn ngộ tại chỗ mà dẫn tới dị tượng.

Nhưng lần này có thanh thế kinh khủng hơn gấp mấy trăm lần so với lần trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận