Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư

Chương 589: Chức Vị Chấp Kiếm Trưởng Lão

"Thế nhưng sư điệt còn trẻ như vậy thì rất nhiều đồ vật cũng còn không hiểu, ngươi xác định nàng có thể dạy đệ tử giỏi sao?" Tề Vô Hối nghi ngờ hỏi.

Không phải là hắn hoài nghi năng lực của Lâm Thanh Trúc, chủ yếu là do nàng còn quá nhỏ tuổi.

Đến năm nay tính toán đâu ra đấy thì Lâm Thanh Trúc cũng chỉ mới mười chín tuổi mà thôi.

Độ tuổi này mà làm thủ tọa thì sẽ khó tránh khỏi có chút không thận trọng.

Nghe được Tề Vô Hối nghi ngờ như vậy, Diệp Thu cười nhạt một tiếng, liếc mắt nhìn về phía Tề Vô Hối, nói: "Tề sư huynh, ngươi còn nhớ rõ năm đó ta kế thừa chức vị thủ tọa Tử Hà phong là bao nhiêu tuổi không?"

Lời này vừa nói ra, Tề Vô Hối lập tức ngậm miệng.

Tốt a, coi như ta lắm miệng!

Mạch Tử Hà phong này đều là những kẻ kỳ hoa, sao có thể dùng lẽ thường để phán đoán hành vi của bọn hắn được chứ!

"Ha ha ha ha. . . Diệp sư đệ, vậy là ngươi không có ý định thu đồ nữa sao?"

Triệu Uyển Nhi thì là luyện đan, có sự khác biệt. Tiểu Linh Lung thì Luyện Thể.

Được rồi, ta vẫn là không nên lắm miệng, miễn cho về sau lại bị đánh mặt!

Bây giờ Diệp Thu chỉ mới có tổng cộng ba vị đệ tử, Lâm Thanh Trúc luyện kiếm xem như đã nhận truyền thừa của Diệp Thu, vì hắn rất am hiểu kiếm đạo.

Trước đây Diệp Thu không có làm náo động thì Tề Vô Hối cũng coi là Diệp Thu một tên phế vật không có năng lực gì. Kết quả cuối cùng đã bị đánh mặt đánh, kém chút nữa tức chết, mặt mũi đều ném ra ngoài sơn môn.

Mạnh Thiên Chính chỉ là cảm thấy khá đáng tiếc, nhưng Diệp Thu lại không cho là như vậy.

Đúng vậy, Diệp Thu năm đó kế thừa Tử Hà phong thì cũng tầm tuổi như Lâm Thanh Trúc, nhưng không phải hắn đã đem Tử Hà phong chỉnh rất ra dáng sao.

Các nàng học được đồ vật đoán chừng liền một phần mười của Diệp Thu cũng chưa tới.

Đoạn trải qua này đã trở thành bóng ma tâm lý của Tề Vô Hối, cả đời hắn đều xóa đi không được.

Tuy nói trong mười năm qua Diệp Thu không có tiếng tăm gì, nhưng chủ yếu là do hắn điệu thấp, không muốn đánh ra danh tiếng.

"Ngươi có một thân tuyệt học mà không có ý định truyền thừa à?"

"Hả?"

Trông thấy Tề Vô Hối kinh ngạc, Mạnh Thiên Chính liền cười ha hả, nói:

Lời này vừa nói ra, đám người lập tức khẽ giật mình.

Diệp Thu cứ như vậy lui về sau thì chẳng phải là muốn đoạn tuyệt những truyền thừa khác rồi sao?

"Mạnh sư huynh, ta chưa khi nói qua ta không dạy a!"

Tất cả mọi người ở đây đều biết rõ, Diệp Thu với đối đại đệ tử của hắn là đặc biệt thiên vị, do đo hắn chắc chắn sẽ không ngó lơ.

Mặc dù Diệp Thu không thu đồ đệ nhưng mà Lâm Thanh Trúc sẽ thu, cho nên đồ đệ của nàng sẽ phải gọi Diệp Thu một tiếng sư tổ.

"Đồ nhi, về sau cái Tử Hà phong này ta liền giao cho ngươi, đối với biểu hiện của ngươi vi sư vẫn luôn rất vui mừng."

Nghĩ lại một lát, đám người liền tỉnh ngộ.

"Sư tôn, đồ nhi nhớ kỹ." Lâm Thanh Trúc dùng ngữ khí kiên định nói ra.

Đây là ý tứ gì?

Hic, sư tôn lại chế giễu ta rồi!

Chung quanh đây có nhiều người như vậy làm cho gương mặt xinh đẹp của nàng lập tức đỏ lên.

"Tốt, ngươi đã lớn rồi mà hơi một tí lại khóc." Diệp Thu trêu chọc một câu, để cho Lâm Thanh Trúc có chút ngượng ngùng.

"Đúng a, Diệp sư đệ tuy không thu đồ đệ nhưng không có nghĩa là hắn không dạy a." Có người bừng tỉnh hiểu ra, nói.

"Ta hi vọng mạch Tử Hà phong này có thể tại trong tay ngươi phát dương quang đại."

Nghe Diệp Thu nói lời cảm động lòng người như thế, khóe mắt Lâm Thanh Trúc đỏ lên, nội tâm vô cùng cảm động.

Sư tôn ký thác vào ta như vậy thì sao ta có thể để cho ngài thất vọng được!

Nếu như Lâm Thanh Trúc không dậy nổi thì sư tôn của nàng chắc chắn sẽ không ngồi nhìn mặc kệ.

"Tốt! Việc này cứ quyết định như vậy đi!" Không cho đám người lại nói cái gì, Diệp Thu dứt khoát nói, sau đó quay đầu tỉ mỉ dặn dò Lâm Thanh Trúc.

Lúc này đám người đều đã hiểu ra.

Thật ra Diệp Thu chỉ là trên danh nghĩa đem Tử Hà phong giao cho Lâm Thanh Trúc, để cho hắn rảnh tay đi làm một chút sự tình mà hắn muốn làm.

Trong miệng Lâm Thanh Trúc lầm bầm vài câu không có phát ra âm thanh.

Một lát sau, xem bầu không khí đã không sai biệt lắm, mặt mo của Mạnh Thiên Chính bỗng nhiên nở một nụ cười tà ác.

Diệp Thu hôm nay đem chức vị thủ tọa của Tử Hà phong truyền cho Lâm Thanh Trúc là vì hắn lười biếng.

Vậy Mạnh Thiên Chính làm sao có thể để cho hắn toại nguyện, do đó nội tâm xấu bụng lập tức xông ra.

Chỉ thấy Mạnh Thiên Chính chậm rãi đi ra, dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, nói: "Chư vị, hôm nay lão phu cũng có một việc muốn tuyên bố."

"Hả? Lại có chuyện gì nữa vậy?"

Lực chú ý của mọi người lập tức bị hấp dẫn tới, ngay cả Diệp Thu cũng sửng sốt một cái.

Nhìn xem mặt mo của Mạnh Thiên Chính phát ra nụ cười quỷ dị thì hắn liền có một loại dự cảm bất tường.

"Ha ha ha ha. . . Từ nay trở đi, Bổ Thiên giáo chúng ta sẽ một lần nữa bổ nhiệm Chấp Kiếm trưởng lão."

"Ta bổ nhiệm cựu thủ tọa Tử Hà phong Diệp Thu đảm nhiệm chức vị này."

"Cái gì?!!"

Lời này vừa nói ra, toàn trường lập tức chấn kinh.

Tất cả mọi người ở đây đều hai mặt nhìn nhau, đám đệ tử của Bổ Thiên giáo càng là giật mình không thôi.

Trong lòng bọn họ mười phần rõ ràng chức vị Chấp Kiếm trưởng lão này có ý vị như thế nào.

Đó chính là chức vị trên cả chưởng giáo, có quyền lợi và uy nghiêm tối cao nhất trong giáo.

Chỉ có người mạnh nhất Bổ Thiên giáo mới có thể kế nhiệm chức vị Chấp Kiếm trưởng lão, những người khác căn bản không có tư cách này. Có thể nói cái chức vị trí này chính là chức vị cao nhất của Bổ Thiên giáo từ đến nay.

Mấy trăm năm qua người duy nhất có thể được bổ nhiệm cũng chỉ có Huyền Thiên đạo nhân năm đó. Chỉ tiếc là ông ta đã đi về cõi tiên, cho nên chức vị Chấp Kiếm trưởng lão này liền hoang phế, không còn có người có thể kế nhiệm.

Nhưng chẳng ai ngờ rằng Mạnh Thiên Chính hôm nay vậy mà tuyên bố Diệp Thu kế nhiệm chức vị này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận