Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư

Chương 837: Chuyện Lớn Làm Trước

Diệp Thu quay đầu lại, trừng mắt Triệu Uyển Nhi một cái.

Nha đầu chết tiệt này sớm không xuất hiện, trễ không xuất hiện, hết lần này tới lần khác tại thời điểm mấu chốt này xuất hiện!

Ngươi không biết rõ sư tôn của ngươi đang định hướng kế hoạch cho nữ thần đã đến một bước cuối cùng rồi sao?

Mắt thấy là phải đắc thủ thì ngươi lại đột nhiên chọc vào như thế, bầu không khí lãng mạn trực tiếp không còn!

Lát nữa ta nhất định phải giáo huấn nha đầu chết tiệt ngươi một phen, nếu không phải vậy ta rất khó tiêu tan mối hận trong lòng ta!

Bị Diệp Thu trừng mắt, Triệu Uyển Nhi lập tức minh bạch mình đã gặp phải rắc rối. Nàng chột dạ trốn đến sau lưng Liên Phong, phảng phất như tìm được ô dù mà lại làm ra một cái mặt quỷ rất nghịch ngợm với Diệp Thu.

"Ha ha ha, nha đầu chết tiệt này..." Diệp Thu có chút tức giận, nhưng hắn cũng không có tiếp tục xoắn xuýt, mà hỏi thăm: "Làm sao chỉ có một mình ngươi tới đây, sư tỷ của ngươi đâu rồi?"

Triệu Uyển Nhi thành thật trả lời: "Sư tỷ còn chưa có tỉnh lại. Sư tôn, sư nương, sao các ngươi lại chậm như vậy? Đã hơn nửa tháng ta một mình ở trên núi thật nhàm chán đến sắp muốn bệnh rồi đó."

"Lúc này chỉ mới mấy ngày mà ngươi liền chịu không được. Bình thường vi sư dạy các ngươi mỗi ngày ngồi thiền ngộ đạo đã rơi hết chỗ nào rồi."

Liên Phong thấy thế liền vội vàng thay nàng nói chuyện: "Uyển Nhi vẫn còn nhỏ, còn không có trải qua loại cô độc này, cho nên nàng nhẫn chịu không được là chuyện rất bình thường, về sau sẽ chậm rãi thành thói quen thôi."

Mỗi ngày Triệu Uyển Nhi chỉ có thể ngóng nhìn sư tôn của mình trở về sớm một chút, sư tỷ cũng sớm tỉnh lại, để cho nàng không còn cả ngày ngơ ngơ ngác ngác.

Triệu Uyển Nhi ủy khuất trốn đến sau lưng Liên Phong, nàng cũng có chút tự trách.

Ngay cả một người trò chuyện mà nàng cũng không có, tu luyện cũng không tĩnh tâm được.

Aiii, đúng là địa vị gia đình a!

Triệu Uyển Nhi có chút ủy khuất, nàng lúc này rốt cục đã minh bạch trước đây sư tôn một mình trông coi Tử Hà phong là loại đau khổ gì.

"Hì hì, vẫn là sư nương tốt nhất." Nghe thấy Liên Phong thay mình nói chuyện, Triệu Uyển Nhi lập tức cười lên vui vẻ, trốn ở đằng sau Liên Phong để nàng cảm giác rất an toàn.

Sư tỷ của nàng còn đang ngủ say, tiểu Linh Lung vẫn không có tỉnh lại, loại cô độc này nàng chỗ nào chịu được.

Triệu Uyển Nhi hơn nửa tháng qua mỗi ngày tỉnh dậy cũng chỉ có thể một mình đứng trên đỉnh núi Tử Hà phong ngẩn người, tự nói một mình.

"Tiên Đạo mênh mông vô bờ, chút cô độc ấy mà ngươi cũng nhẫn chịu không được thì tương lai ngươi sao có thể truy cầu Tiên Đạo hư vô mờ mịt?"

Đương nhiên điều hắn vừa nói chỉ là lời nói nhảm, bởi vì đồ đệ của hắn là hạng người gì thì trong lòng hắn rất rõ ràng.

Nhìn xem Triệu Uyển Nhi biểu lộ ủy khuất, mím môi u oán, Diệp Thu có chút tức giận, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà gõ cái đầu nhỏ của nàng một cái, mắng:

Triệu Uyển Nhi vẫn luôn rất hiểu chuyện, khéo hiểu lòng người, ôn nhu thiện lương, do đó nàng sẽ không phạm sai lầm gì lớn.

Diệp Thu cũng là bất đắc dĩ lắc đầu, thầy trò các nàng ngược lại là mặt trận thống nhất, hắn thân làm sư tôn mà lại không thể giáo huấn đồ đệ.

"Được rồi, ngươi cứ nuông chiều nàng đi, sớm muộn gì nàng cũng sẽ sinh ra sai lầm thôi." Diệp Thu nhún vai cảnh báo, không có tiếp tục quan tâm vấn đề này nữa.

Hơn một năm nay lịch trình của hắn rất gian khổ, cuối cùng hắn cũng không thể tìm được cơ hội tính sổ với Bất Lão sơn.

Ba người hướng về phía Tử Hà phong bay đi. Rất nhanh sau đó bọn họ liền bay tới đạo tràng.

Những người ra khỏi thiên cung trước nhất chính là đệ tử của Bổ Thiên giáo chứ không phải là đệ tử của Bất Lão sơn.

Người tu đạo chú trọng tu tâm, mà nội tâm của Triệu Uyển Nhi vẫn không được tôi luyện đi sự ngây thơ không cần thiết.

Thời gian qua đi hơn một năm, lần nữa trở lại nơi chốn quen thuộc Diệp Thu cũng là thở dài một hơi, buông xuống tất cả cảnh giác, thư giãn tinh thần.

Diệp Thu chỉ là lo lắng Triệu Uyển Nhi sau này tu hành chậm trễ mà thôi.

Bởi vì dị biến xuất hiện quá đột nhiên, Diệp Thu cũng không có thời gian tìm kiếm tung tích của Công Tôn Bạch.

Lão gia hỏa này có khả năng đã sớm dự liệu được Diệp Thu sẽ tìm hắn tính sổ, cho nên sau khi sự tình bại lộ hắn liền cao chạy xa bay.

Trước đó lúc từ bên trong thiên cung đi ra, Diệp Thu còn chuyên môn chú ý một chút đám người cùng ra với mình, nhưng ngay cả một tên đệ tử của Bất Lão sơn cũng không có.

"Đi thôi." Diệp Thu nhìn hai thầy trò trước mặt một chút, sau đó khoát tay nói.

Sự tình kỳ lạ như thế để cho Diệp Thu rất là nghi hoặc.

"Thôi được rồi, việc cấp bách bây giờ vẫn là trước tiên giải quyết phiền phức hiện tại đi."

Lúc này đại hoạ Thiên Thủy đã đến, Diệp Thu chỉ có thể trước tiên buông xuống mâu thuẫn với Bất Lão sơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận